HƯƠNG XƯA
Mai
em về ở với người
Mình
ta hiu hắt giữa đời nhớ ai
Bao giờ em sẽ xa xôi
Chia
tay nhau…chẳng nỡ rời xa nhau
Vai
ta còn ấm mái đầu
Gối
chăn còn ấm tình nhau giấc nồng
Xót
đời nhau nỗi long đong
Hiên
em lạnh mối tình không gửi người
Mai
ta lạnh mái hiên đời
Gió
mưa thôi mặc…rã rời gió mưa
Xót
tình, đau với hương xưa
Nhớ
nhau… gửi chút hương thừa tìm nhau…
31/8/2013
Hoàng
Nhã Như Không
Tặng
Mít.
NGỘ II
Em lá nõn xanh mà ta gốc cỗi
Thảng thốt
đầu đà…lẩy bẩy buông đao
Em trong vắt.Ta
ngập đầu tội lỗi
Muộn mất rồi…Sao
khập khiễng đời nhau?
Em trong veo.Con mắt
nhìn lúng liếng
Miệng cười tươi,đôi
mắt cũng cười theo
Trán thanh khiết với
bàn tay vô nhiễm
Lóng ngóng thân
ta…cái gã xế chiều
Hồn nhiên
nói,hồn nhiên cười,chẳng biết
Rối rít
chung quanh bao thứ lọc lừa
Bỗng tự
khi nào ta người đất Phật
Quy y em
chẳng đợi khoác cà sa
Hốt nhiên ngộ, có cần
chi chuông mõ
Đâu cứ ăn chay,kinh
kệ,ở chùa
Em trong vắt.Ta sạch
làu tội lỗi
Cảm hóa Như Không…
thành bậc thượng thừa
Ta ngoảnh
lại cúi nhìn ta dưới thấp
Mới hay rằng
xưa rất mực phàm phu
Chút trần
tục đã tan thành bụi cát
Tình trong
veo… không gợn chút mây mù
Sau ngày triễn lãm tranh ở SaiGon
Tháng
7/2011
Hoàng
Nhã Như Không
NÓI VỚI TỪ THỨC
Từ
Thức xưa buồn,từ quan lên núi
Cứ
ngỡ đâu mình sẽ gặp được tiên
Dãy
núi quạnh hiu bốn bề gió thổi
Không
thấy tiên.Chỉ có động hoa vàng
Nghe
trong gió lời thì thào vọng lại
Tiếng
của muôn hoa trò chuyện cùng nhau
Hoa
thương Từ,tính bềnh bồng,ngốc dại
Bởi
trên đời chẳng có nổi tiên đâu!
Tiên
không có.Còn màng chi đến tục?
Ở
lại trên non đối ẩm cùng hoa
Chén
cạn chén vơi.Nghiêng trời túy lúy
Chẳng
biết ai Từ.Chẳng biết ai hoa.
Như
Không ta đây vốn là dân dã
Treo
ấn từ quan…nào phải bận lòng?
Như
Từ vậy.Tìm tiên hoài chẳng gặp
Không
có tiên.Chỉ có đũng quần hồng.
Tháng
2/2013
Hoàng
Nhã Như Không.
THƠ TÌNH 2013
Em
lấp lóa nên tình tôi lấp lóa
Từng
đã nghiêng mình…tiết hạnh khả phong
Hóa
ra vậy.Dẫu chưa lần quạt cỏ
Những
nhát dao đời ám muội sau lưng.
Xuân
2013
Hoàng
Nhã Như Không.
NHỮNG BÀI THƠ CỦA TÁC GIÃ Hoàng Nhã Như Không
MỘ
GIÓ
CHIẾC VÒNG KIM CÔ
NHỮNG CON SÚC SẮC
Tôi
chỉ nhị.Mà em cần đến ngũ
Con
số vênh nhau.Vênh đến bất ngờ!
Đời
đã trót đưa nhau vào cửa tử
Nên
lòng nhau cũng quá đỗi so le
Tôi chỉ nhị.Đâu cần hơn đến thế
Với
nhau thôi.Nào phải quá cầu kỳ?
Đời
đã mất bao lần tam tứ ngũ
Sấp ngửa mặt nào con số vô
tri?!
Tháng
1/2013
Hoàng
Nhã Như Không
…“Thưa
em, tình đã nhạt nhòa
Lối
về như hạt mưa sa giữa trời…”
Em
làm mộ gió chôn tôi
Quạt
cho héo cỏ…xa xôi bóng người
Em
ngôi sao lạnh giữa trời
Sầu
tôi chi chít rụng đầy hiên em
Bây
giờ cỏ héo.Thưa em,
Hiên
mưa…ai đứng bên thềm… đợi nhau?
Noel
2012
Hoàng
Nhã Như Không.
NHỮNG
GIẤC MƠ HÌNH TRÒN
Không
bông tuyết nào lại rơi nhầm chỗ
Không
vô tình.Cũng chẳng ngẫu nhiên đâu!
Tình
yêu cũng như một lần hạnh ngộ
Nào
phải vô tình rơi đúng đời nhau?
Anh
rơi vào em như dòng sông lặng
Đã yên bình chảy
mãi mấy mươi năm
Em
rơi vào anh.Chiều rơi định mệnh
Hòa
tan nhau.Trong suốt đến vô ngần!
Em
chia cùng anh chia bàn tay nắm
Từng
ngón dỗ nhau chia nỗi ưu phiền
Bài
thơ viết chỉ riêng mình em hiểu
Cơn
gió đời thổi lạnh đã trăm năm
Cứ
vậy nhé em,chiều nay bóng xế
Cứ
đốt vàng đời mới hiểu tình nhau
Điều
không thể đã trở thành có thể
Những
hình lập phương sẽ hóa hình cầu…
Saigon
12/2012
Hoàng
Nhã Như Không.
NHƯ HẠT MƯA TAN
Bây giờ tôi đứng đợi tôi
Một
chân dưới mộ.Một đời phong ba
Thưa
em,tình đã nhạt nhòa
Lối
về như hạt mưa sa giữa trời.
Hạt
mưa sa giữa cõi người
Thân
tôi lạnh buốt giữa đời trầm luân
Bến
xưa dù chỉ một lần
Lòng
nhau sao vẫn âm thầm xót nhau?
Ngõ
xuân hoa đã bạc màu
Hương
quỳnh giờ cũng tan theo bóng chiều
Thưa
em,lòng đã tiêu điều
Bóng
tôi xiêu đổ giữa đời lẻ loi
Trong
tôi vọng tiếng kinh chiều
Thơ
tôi như nỗi quạnh hiu gởi người
1/11/2012
Hoàng
Nhã Như Không
Tôi
tặng Sinh Nhật tôi.
**********8***********
GÀ
VÀ TRỨNG
Em
“sua” với anh gà sinh ra trứng
Anh
dĩ nhiên không,trứng nở ra gà
Lòng
vòng làm chi ai sai ai đúng
A
Đam… đâu cần cãi với E Và?!
CHẴN VÀ LẺ
Em
tròn trịa nên ưa toàn số chẵn
Đời
lao đao.Anh không thích chẵn đâu!
Rõ
như ban ngày,khác nhau là vậy
Sao
không dưng chẵn lẽ phải lòng nhau?
Tháng
11/2012
Hoàng
Nhã Như Không.CHIẾC VÒNG KIM CÔ
Vạn
năm trước theo phò Đường Tam Tạng
Muôn
dặm thỉnh kinh… trăm núi ngàn sông
Cõi
Thiên Trúc chập chùng bao hoạn nạn
Xưa
Mỹ Hầu Vương nay gọi Ngộ Không
Vung
thiết bảng là tan thành,vỡ núi
Thiên,Địa,Nhân…đều
biết đến uy danh
Tâm
ngay thẳng nên bao lần hạ thủ
Đã ra tay… là chẳng thể lưu tình
Yêu đội lốt người,người hay yêu quái
Cũng như nhau.Đâu có thể sai lầm?
Yêu đội lốt người,người hay yêu quái
Cũng như nhau.Đâu có thể sai lầm?
Người
cõi tục khác xa người thiên giới
Sao
Huyền Trang phải viện đến Quan Âm?
Nỗi
khốn khổ của Ngộ Không, từ đó
Chiếc
vòng Kim Cô siết chặt trên đầu
Dẫu phép thần thông đi mây về gió
Cũng chịu thua.Nào gỡ được ra đâu!
Vào
đất Phật.Chẳng luân hồi, sinh tử
Những
kinh văn từ đó xuống cõi người
Kinh hữu tự sao bằng kinh vô tự
Kinh hữu tự sao bằng kinh vô tự
Như
yêu em…sao nói được bằng lời?
Chiếc vòng Kim Cô của em cũng vậy
Như của Quan Âm-huyền diệu vô
cùng!
Không lối thoát.Mặc tình anh cựa
quậy
Xưa Ngộ Không.Nay đến lượt Như
Không…!
01/10/2011
Tặng
em.
Hoàng
Nhã Như Không.
NGƯỢC
Tôi đi ngược chiều tôi
Viết cho M. 08/08/2012
Hoàng Nhã Như Không
Tôi đi ngược chiều tôi
Những hành trình oan trái
Tôi đi ngược chiều em
Hành trình tôi nhẫn nại
Ta đi ngược chiều nhau
Những dốc tình khổ ải
Tôi với tôi một mình
Tôi với tôi một mình
Những tình yêu còm cõi
Trong trái tim điêu tàn
Tay ai người cứu rỗi?
Trong cõi người chia nhau
Có nụ cười,nước mắt
Trong cõi tôi ưu phiền
Những cuộc tình yểu mệnh
Những trái đời hạnh phúc
Có ai đầy trĩu tay
Có ai đầy trĩu tay
Những trái đời khốn khó
Cõi riêng tôi đong đầy
Cứ như là nghiệp dĩ
Cõi riêng tôi với đời
Một mình tôi côi cút
Em là em...thế thôi!
Em một đời rong chơi
Tôi một đời meo mốc
Tôi thất lạc giữa đời
Tìm vai ai để khóc?
Chẳng có một bờ vai
Không hề...một bờ vai
Mình tôi...không còn ai...
Tháng 05/2012
Hoàng Nhã Như Không
CHUYỆN CỦA EM
Nơi em ở...trời phương xa tuyết trắng
Trở lại quê,mang chút tuyết theo về
Tuyết cũng lạnh như lòng em...xa vắng
Đời như sân ga vạn nẻo chia lìa
Tuyết cũng lạnh như lòng em...xa vắng
Đời như sân ga vạn nẻo chia lìa
Kể cho nhau nghe những ngày tháng cũ
Chẳng thấy niềm vui,chỉ thấy muộn phiền
Hai đứa chia nhau bao điều thống khổ
Đời lao đao chưa một lúc bình yên
Như hoa cỏ vào Xuân thay lá mới
Đời lao đao chưa một lúc bình yên
Như hoa cỏ vào Xuân thay lá mới
Chút niềm vui chiu chắt giữ cho đời
Rồi mai mốt dẫu tình em thay đổi
Tội nghiệp trái tim thêm nỗi ngậm
ngùi
Ta ghé lại đời nhau như gió thoảng
Biết ngày nào sẽ lại mất nhau đây?
Tình cũng xót đau bởi tình hoạn nạn
Rơi xuống lòng nhau thành giọt lệ
đầy...
Một sáng ở cà phê Viễn Xưa với T.N.
Tháng 04/2012
NGƯỢC II
Tôi như người đi dây
Cheo leo đầu mép vực
Tôi cứ tôi đọa đày
Biết rằng dây sẽ đứt
Nỗi chết kề một bên
Chết tan tành,mất xác
Cái chết- cũng như em
Giữa lòng tôi đau xót
Cố thắp lên đời mình
Tôi cùng tôi quay quắt
Tôi-vẫn tôi-ân tình
Tôi-vẫn tôi-vô vọng
Ngộ ra điều vô minh
Đã tro tàn.Đã tắt
Biết sao,tôi bây giờ
Đã muộn màng,héo hắt
Đêm-Tôi thành tượng đá
Chiêm nghiệm tôi với đời
Tôi một mình vật vã
Em là em...thế thôi!
Tôi làm sao cứu em
Trùng trùng bao sóng cũ
Em làm sao
cứu tôi
Giữa bộn bề đổ vỡ
Ta làm sao cứu nhau Giữa đời bao phế tích
Chẳng bến bờ nào tôi Cheo leo bên bờ vực Có bến bờ nào em Khi lòng nhau nguội lạnh Tình ta như nến nhỏ
Chẳng bến bờ nào tôi Cheo leo bên bờ vực Có bến bờ nào em Khi lòng nhau nguội lạnh Tình ta như nến nhỏ
Giữa mịt mù bão giông
Lòng anh cơn gió dữ
Vẫn yêu em...vô cùng!
Viết cho M. 08/08/2012
Hoàng Nhã Như Không
ƠN EM
Ơn em-chén rượu uống cùng
Chia say chia tỉnh chia lòng nhau nguôi
Ơn em- chia nỗi ngậm ngùi
Thân ta rách nát giữa đời trầm luân
Ơn em- chén đũa một lần
Ngọt bùi đời cũng đã từng có nhau
Ơn em-chong mắt đêm sầu
Có em tròn giấc gối đầu tựa vai
Ơn em-bao quãng đường dài
Có em quấn quít những ngày sớm trưa
Ơn em-một buổi chiều mưa
Yêu bao nhiêu...cũng không vừa gối chăn.
Tặng Thúy Ngọc
Hoàng Nhã Như Không
Saigon 10/04/2012
CUỘC CHIA LY ÂU LẠC
…“Ta dòng dõi rồng,xưa nay ở biển
Nàng là tiên,quen với chốn non cao
Duyên nợ ngày xưa bây giờ đã hết
Chia tay thôi…chẳng thể sống cùng nhau…”
Kể từ đó năm mươi người lên núi
Theo mẹ bôn ba vượt thác,băng ghềnh
Chân Âu Lạc dẫm qua ngàn ngọn suối
Tai nghe quen tiếng sấm động rừng thiêng
Qua muôn dặm dừng chân nơi ải Bắc
Núi giáp mây.Mây tiếp núi.Trập trùng
Tiếng ngựa hí suốt chiều dài lịch sử
Giặc tan rồi.Vua ngự giá Thăng Long
Cũng từ đó năm mươi người xuống biển
Cắt gió theo cha ngăn bước quân thù
Cỡi sóng bạc đầu vung gươm nghênh chiến
Tiếng tên reo còn vọng đến nghìn thu
Âu,họ mẹ,đêm Hoàng cung thao thức
Lo giặc phương xa…hốc hác mặt rồng
Cha họ Lạc,những vương triều lạc bước
Đến bây giờ nguyên vẹn nỗi phân vân
Biển và núi đã liền da liền thịt
Bao máu xương đổ suốt bốn nghìn năm
Những hạt muối cựa mình thành châu ngọc
Những đời cây giờ bỗng hóa thân trầm
…………………………………………………………..
Ta gặp nhau.Cứ như điều nghiệp chướng
Sử sách xa xưa… câu chuyện Tiên Rồng
Em ở cao nguyên còn ta xứ biển
Bốn ngàn năm…còn đó nỗi ly tan…
Hoàng Nhã Như Không
11/2011
Lạnh
Người xưa buồn,vung đao chém nước
Nước điềm nhiên chảy mãi một dòng
Không chút bận tâm,chẳng hề tì vết
Ngàn nhát đao nước vẫn cứ ung dung
Người xưa buồn,một mình cạn chén
Túy lúy càn khôn nỗi rượu nỗi mình
Niềm cô độc chỉ riêng lòng nhau hiểu
Rượu hết rồi,còn lại nỗi buồn tênh
Đời lắm lúc cơ hồ cũng vậy
Chỉ nhọc công thôi,ơi những dã tràng
Cái tan vỡ đâu chỉ từ cơn sóng
Mà nhọc nhằn những hạnh phúc trần gian
Cứ như thể đã cùng nhau tri kỷ
Nỗi lòng tôi cùng với cổ nhân xưa
Còn lại đó tự cõi người-nguyên thủy
Cái lạnh trăm năm chưa ấm bao giờ
2010
Cảm tác Hán thi
"Hoành đao đoạn thủy thủy kinh lưu
Cử bôi tiêu sầu sầu miên sầu"
Người xưa buồn,vung đao chém nước
Nước điềm nhiên chảy mãi một dòng
Không chút bận tâm,chẳng hề tì vết
Ngàn nhát đao nước vẫn cứ ung dung
Người xưa buồn,một mình cạn chén
Túy lúy càn khôn nỗi rượu nỗi mình
Niềm cô độc chỉ riêng lòng nhau hiểu
Rượu hết rồi,còn lại nỗi buồn tênh
Đời lắm lúc cơ hồ cũng vậy
Chỉ nhọc công thôi,ơi những dã tràng
Cái tan vỡ đâu chỉ từ cơn sóng
Mà nhọc nhằn những hạnh phúc trần gian
Cứ như thể đã cùng nhau tri kỷ
Nỗi lòng tôi cùng với cổ nhân xưa
Còn lại đó tự cõi người-nguyên thủy
Cái lạnh trăm năm chưa ấm bao giờ
2010
Cảm tác Hán thi
"Hoành đao đoạn thủy thủy kinh lưu
Cử bôi tiêu sầu sầu miên sầu"
Hoàng Nhã Như Không 2010
Tổ Sư Đạt Ma dưới nét cọ của Hoàng Nhã Như Không |
"Khứ niên kim nhật thử môn trung
Phấn diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu Đông phong"
Thơ Thôi Hộ
Thư họa:Như KhôngNGUYỄN DU DƯỚI GÓC NHÌN HỘI HỌA VÀ KIẾN TRÚC TÂM LÝ
“Phong trần mài một lưỡi gươm
Những phường giá áo túi cơm… sá gì!”
Nguyễn Du
Chúng ta biết đến “Người đi săn trên núi Hồng” *qua những tác phẩm lừng lẫy có ảnh hưởng sâu sắc đến văn học Việt Nam kể từ khi Đoạn Trường Tân Thanh, Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh và những tác phẩm khác của Nguyễn Du ra đời. Không cần phải đợi đến”tam bách dư niên hậu”**,nhiều thế hệ người Việt,từ những người lao động lam lũ đến những học giả tên tuổi đều đã nhiều lần nhắc nhở đến sự nghiệp của ông theo cách riêng của họ.Cuộc đời trầm luân của Thúy Kiều đã làm rơi lệ rất nhiều khách văn chương và người viết bài này cũng tin rằng để có thể viết về ông,những nhà nghiên cứu và những học giả tất yếu đã có sự đồng cảm tối thiểu với ông và những cảnh đời trái ngang dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Du.Hẳn đâu đó trong đời,có lần chúng ta đã nghe câu nguyền rủa:”Đồ sở khanh!”dẫu rất có thể người nói chẳng biết Sở Khanh là cái gã cha căng chú kiết nào.Hoặc “chữ nghĩa”hơn,đâu đó trong những lúc chén chú chén anh,để nói về một cô gái hay một người đàn bà nào đó khác với suy nghĩ hay sự mong đợi,người ta thường nói một câu một câu rất văn vẻ:
Lâu dần mới biết người yêu…Chí Phèo”
Tú Bà,một nhân vật từ tác phẩm của Nguyễn Du,thời nay được gọi là Má Mì, cũng thường được nhắc đến như một người đàn bà chăn dắt gái làng chơi.
Ở đây chúng ta không nói về tính nhân văn thấm đẫm trong thơ ông,người viết chỉ xin đứng dưới một góc độ khác:góc độ hội họa và tâm lý nhân vật.
_Người Trung Hoa có câu:”Thi trung hữu họa” (Trong thơ có họa).Trong sự giao thoa giữa các nền văn hóa,do khoảng cách địa lý và các tương quan lịch sử,các nhà thơ lớn của Trung Hoa và Việt Nam ở những thế kỷ trước thường có cái quan sát nhạy bén của những họa sĩ thiên tài.Các nhà thơ Lý Bạch,Đỗ Phủ,Bạch Cư Dị của Trung Hoa là những trường hợp như thế.Ở Việt Nam có Nguyễn Du,Bà Huyện Thanh Quan,Nguyễn Bính và nhiều thi sĩ khác.Ở đây chúng ta chỉ mạn đàm về Nguyễn Du và một số câu minh họa trong tác phẩm “Đoạn Trường Tân Thanh”,mặc dầu trong sự nghiệp đồ sộ mà ông để lại có không ít những trường hợp tương tự.Sau khi đi chơi tiết Thanh Minh cùng hai người em là Thúy Vân và Vương Quan,Kiều đã tình cờ biết được cuộc đời đáng thương của Đạm Tiên và xót thương cho nấm mồ côi cút của một thân phận hồng nhan bạc mệnh.
Kẻ âm người dương, nhưng giữa họ đã có sự đồng cảm sâu xa như một dự báo
Ào ào đổ lộc, rung cây
Ở trong dường có hương bay ít nhiều
Đè chừng ngọn gió lần theo
Dấu giày từng bước in rêu rành rành
Chỉ trong bốn câu Nguyễn tiên sinh đã minh họa cho sự xuất hiện của Đạm Tiên, người đang nằm dưới nấm mồ vô chủ.Mười mấy năm sau họ lại gặp nhau,từ một định mệnh khốc liệt cho cả hai người.Hương bay ít nhiều…hương của trần gian,hương của một thời lẫy lừng xuân sắc hay hương của một đời tài hoa bạc mệnh?Nguyễn không giải thích,ông để cho chúng ta suy nghĩ.Bởi người chết không có hương,chúng ta biết vậy.Sau khi gặp gỡ Kim Trọng lần đầu,Kiều trở về nhà:
Kiều từ trở gót về nhà
Mặt trời gác núi,chiêng đà thu không
Gương Nga chênh chếch dòm song
Vàng gieo ngấn nước,cây lồng bóng sân
Hải đường lả ngọn đông lân
Giọt Xuân gieo nặng,cành Xuân la đà…
Tiếng chiêng báo lúc trời vừa tối nên bóng trăng mới chênh chếch dòm song.
Chợt nhớ hai câu thơ cổ:
“Trúc ảnh hoành song tri nguyệt thượng
Hương hoa nhập hộ giác Xuân lai”
(Thấy bóng cây trúc ngang song cửa mới biết trăng lên,nghe mùi thơm của hoa trong nhà mới hay mùa Xuân đến).Bóng trăng phản chiếu xuống một vùng nước (?)nào đó kế bên cửa sổ phòng Kiều tạo thành những vết loang loáng như dát vàng.Ở đây ta có thể hình dung được nhà Kiều phải nằm cạnh bên một cái dòng chảy nho nhỏ nào đấy,chí ít cũng là một cái”tiểu cảnh”theo cách gọi hiện
đại chứ không thể là một dòng sông.Bởi nếu thế thì Nguyễn đã không dùng chữ “ngấn nước”.Còn Hải Đường là loại cây hoa mà ban đêm thì ngọn rủ xuống.Đêm trăng chỉ chiều không gian.Đêm Xuân chỉ chiều thời gian.
“Hải đường lả ngọn đông lân
Giọt Xuân gieo nặng,cành xuân la đà
Một mình lặng ngắm bóng nga,
Rộn đường gần với nỗi xa bời bời…”
Kiều có điều gì làm cô suy nghĩ?Cái “nỗi xa” nào khiến cô bời bời tâm trí?Việc gặp Kim Trọng vào buổi chiều chắc chắn chẳng thể là cái nỗi xa.Vậy thì cái “nỗi xa”nào đó chỉ có thể là sự chia sẻ,thương xót cho cuộc đời bất hạnh của Đạm Tiên mà cũng là mối linh cảm lạ lùng cho chính cuộc đời cô sau này.
“Sương in mặt,tuyết pha thân
Sen vàng lãng đãng như gần như xa…”
Bóng ma Đạm Tiên xuất hiện ngay sau đó,lạnh lùng, trắng toát,như có như không, theo cách của những người có duyên gặp ma kể lại.Họ đã nói chuyện cùng nhau và Đạm đã cho Thúy biết chính cô cũng có tên trong sổ đoạn trường.Linh cảm và tâm lý của Thúy đã được Nguyễn tiên sinh mô tả trước,từ những giọt nước mắt xót thương cho thân phận Đạm Tiên,một con người hoàn toàn xa lạ cho đến đêm nay họ quen nhau,bởi
“Âu đành quả kiếp nhân duyên
Cũng người một hội,một thuyền đâu xa”
Hóa ra,duyên phận của họ có điều giống nhau.Cái linh cảm về cuộc đời sau này của mình,những cảm xúc kỳ lạ đến với Kiều khi cô đứng bên mồ Đạm Tiên như một linh tính mơ hồ báo trước một nghiệp chướng không tài nào tránh được.Sau đó là tai họa ập đến và những truân chuyên bắt đầu.Mười lăm năm luân lạc của đời Kiều đưa cô vào những tình huống đầy khổ nạn.Sau khi từ lầu xanh về làm vợ Thúc Sinh,Kiều khuyên Thúc về nhà dò la ý vợ là Hoạn Thư.Họ tạm chia tay nhau vào một ngày mùa thu:
“Người lên ngựa,kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san…”
Nguyễn Du đã vẽ một bức tranh tuyệt diệu cho cuộc chia ly mà khó lòng có nổi một họa sĩ nào có thể vẽ theo đúng ý ông.Cây phong(còn gọi là cây thích,tức Maple-theo tiếng Anh)là một loại cây có nhựa ngọt có thể làm đường , màu lá vàng pha sắc đỏ.Lúc Thúc Sinh và Kiều xa nhau là mùa Thu.Mà mùa Thu…Cây phong đã đỏ lại càng thêm đỏ.Không phải một cây mà là một rừng cây.Hai người yêu nhau chia tay trong một ngày mùa thu,một không gian thu đỏ vàng một màu ly biệt.Thế nhưng Nguyễn Du lại không nói với chúng ta về cái màu vàng của lá hay màu vàng đỏ mà mùa thu mang lại từ trong trời đất.Với Nguyễn,màu sắc đó không đủ để nói điều ông muốn nói.Ông bảo rằng,đó là màu quan san.Màu quan san…cái màu ngàn trùng ngăn sông cách núi,cái màu thăm thẳm của chia ly.Cái màu mà,khi không còn nhìn thấy nhau,thì:
“Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc,nửa soi dặm trường…”
Đâu còn đủ hai người,làm sao mà đôi bóng?Thế nên chỉ còn một chiếc.Một chiếc trong một đêm lẻ loi như thế.Rồi nhiều đêm như thế.Đến cả vầng trăng cũng xẻ làm đôi,một nửa soi cái bóng cô quạnh trên đường dài.Nửa kia soi cái bóng lạnh lẽo trong căn phòng vốn dĩ trước đây không lạnh lẽo.Và ánh trăng cũng chiếu lên cả cái gối lẻ loi còn lại mà trước đó là một đôi,nửa vầng trăng kia hiu hắt dõi theo cái bóng cô đơn,đang lầm lũi trên quãng đường xa.Đáng tiếc,ở đây Nguyễn Du không cho chúng ta biết màu trăng đêm đó như thế nào… Sau thời gian bị vợ của Thúc Sinh là Hoạn Thư bắt cóc đem về làm Hoa Nô trong nhà,Thúy Kiều đã nếm trải đủ mọi điều cay đắng.Một đêm cô leo tường trốn đi mà chẳng biết phải về đâu:
“Cất mình qua ngọn tường hoa
Lần đường theo bóng trăng tà về Tây
Mịt mù dặm cát đồi cây
Tiếng gà điếm nguyệt,dấu giày cầu sương
Đêm khuya,thân gái,dặm trường
Phần e đường sá,phần thương dãi dầu…”
Một bức tranh u ám nhưng rất hoàn mỹ cả về phương diện mỹ học và tâm lý. Chúng ta hãy thử theo Kiều:Cô “lần” đường bởi chẳng biết gì về đường sá,đường sẽ đi về đâu, dẫn đến nơi đâu.Mà đến đâu được khi cô đang là kẻ tứ cố vô thân chẳng có một người quen biết?Cô cứ hướng tây mà đi,trước mắt là trốn chạy những ngày tủi hổ nhọc nhằn rồi đến đâu hay đến đấy…Cái hướng tây ở
đây chỉ mang tính ước lệ,một giả định bởi chính cô,cô nào biết phải đi đâu!Trước mặt cô là một mớ hỗn độn,mịt mù những đụn cát,những đồi cây trong tâm trạng hoảng loạn của mình.Dưới bóng trăng mờ là một điếm canh.Có ai trong đó không?Liệu họ có bắt giữ cô không?Chẳng biết.Đâu đó,trong mù mịt sương đêm,cô nghe tiếng gà xao xác gáy.Cô đặt chân lên một chiếc cầu xa lạ đẫm ướt hơi sương .Cô lờ mờ nhận ra những dấu chân.Dấu chân ai?Của người gác đêm hay củachính cô?Cô chỉ có một mình bôn ba trong đêm vắng.Con đường tối đen phía trước,con đường cô đang “lần”theo lẫn con đường đời của chính cô đều mờ mịt.Cô sợ ma.Cô sợ bị lạc.Cô sợ bị bắt lại.Hốt nhiên,cô xót xa thương cho mình,thương cho thân phận lạc loài côi cút,dãi dầu của một đời bất hạnh.Mà đã hết đâu,cô còn biết bao nhiêu đớn đau và trôi nổi đang còn chờ phía trước…
Trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời,sau khi Từ Hải bị mưu gian mà chết,Thúy Kiều bị ép làm vợ cho Thổ quan(người đứng đầu những bộ tộc nhỏ,thần phục Trung Hoa)nên gieo mình xuống sông Tiền Đường tự sát.Nhờ nhiều cơ duyên,sư Giác Duyên biết mình sẽ cứu được cô.Bà làm một cái am nhỏ ven sông Tiền Đường để đợi Kiều.Theo Nguyễn Du thì:
“Đánh tranh,chụm nóc thảo đường
Một gian nước biếc mây vàng chia đôi…”
Câu thơ trong vắt nói lên được cái Tâm của những bậc đại ngộ và sự thanh thản tự thân của những vị chân tu,khác xa với những câu thơ đầy bão tố khi nói về cuộc đời Kiều.Nước biếc và mây vàng…Hai gam màu nương vào nhau để tạo nên một bức tranh đẹp và thanh bình cho cái thảo am đơn sơ của sư Giác Duyên.
Hoa đào năm trước còn cười gió đông
Xập xòe én liệng lầu không
Cỏ lan mặt đất,rêu phong dấu giày…”
Cảnh cũ tan nát.Người xưa không còn.Chỉ còn lại ánh trăng quạnh quẽ soi bóng qua những chiếc song cửa mà ngày xưa Kiều đã sống, trong căn nhà không một bóng người.Những bức vách thiếu bàn tay chăm nom đã rã rời vì mưa gió. Mà hoa đào thì vẫn thản nhiên nở trước gió đông như một vô tình của tự nhiên,tàn ác với nỗi đau của con người.Ở đây lại có sự giao thoa của những tâm hồn rất đỗi gần nhau khi nhớ đến câu thơ của Thôi Hộ:”Đào hoa y cựu tiếu Đông phong”***Nguyễn Du và Thôi Hộ sống rất cách xa nhau về thời gian,sao họ có những câu thơ giống nhau đến thế?Thì Thúy Kiều và Đạm Tiên,kẻ dương người âm vẫn gặp nhau đấy thôi!Chỉ còn lại đó,trong hoang tàn,những con én bay về trên những dấu chân ngày xưa bây giờ cỏ và rêu đã gần che kín.Một bức tranh tuyệt diệu về những biến cố đau lòng của kiếp nhân sinh mà với Nguyễn Du,trong đời ông cũng từng trải nghiệm.Thế nhưng khi Kiều gặp lại Kim thì dường cô đã không còn là con người cũ dù cô vẫn yêu Kim,mối tình đầu tiên(và có lẽ duy nhất)trong đời mình,sau khi cô được sư Giác Duyên cứu sống:
“Mùi thiền đã bén muối dưa
Màu thiền ăn mặc đã ưa nâu sồng
Sự đời đã tắt lửa lòng
Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi?”
Chen vào chốn bụi hồng?Từ bấy đến giờ cô có “chen”đâu!Giông tố trong đời cô đã đến,đã cuốn phăng cô đi trong cái vòng xoáy ma quái của nó.Và bây giờ, cái “ngã” của Kiều đã rất khác với ngày xưa,cái ngày cô mới biết yêu lần đầu.Thay vào đó là một người đàn bà từng trải,đã thống khổ với xiết bao đau đớn mà số phận oan nghiệt của cuộc đời cô mang lại.Trong lòng cô chỉ còn lại mênh mông tro tàn.Hẳn với Kiều lúc ấy, cô bắt đầu ngộ ra sự giải thoát.Vì thế mà với cô,“chốn bụi hồng”chỉ là một nơi tạm bợ,vô nghĩa và giả tạo.Cho đến khi đoàn tụ cùng cha mẹ,chị em và Kim Trọng, Kiều nể lời gia đình và mối tình đau đớn của Kim,cô miễn cưỡng nối lại duyên xưa .Nhưng lòng tự trọng đã làm cô buộc lòng phải nói:
“…Nghĩ chàng nghĩa cũ, tình ghi
Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may
Riêng lòng đã thẹn lắm thay
Cũng đà mặt dạn,mày dày,khó coi!
Những như âu yếm vành ngoài
Còn toan mở mặt với người cho qua
Lại như những thói người ta
Vớt hương dưới đất,bẻ hoa cuối mùa
……………………………………………………….
Người yêu,ta xấu với người
Yêu nhau mà lại bằng mười phụ nhau!”
và:
“Chữ trinh còn một chút này
Chẳng cầm cho vững lại giày cho tan!”
Không,chữ trinh mà cô đang nói là mối tình thanh khiết cô dành cho Kim, chỉ cho riêng Kim sau mười lăm năm lưu lạc dập vùi,không phải là cái trinh ô trọc.Yêu quý Kiều,Kim lại càng yêu quý vì con người thực của cô.Họ bỏ qua những nhu cầu trần tục để sống với nhau như đôi vợ chồng và,cảm động với sự cao thượng của Kim,cô đã nói thay cho lời cảm ơn với người tri âm:
“…Chở che,đùm bọc thiếu gì
Trăm năm danh tiết cũng vì đêm nay…”
Nguyễn tiên sinh hiểu rất rõ những con người mà ông đã tạo ra,ông đã cho họ một kết thúc có hậu đẹp đến mức không thể đẹp hơn.
“Tráng sĩ bạch đầu bi hướng thiên
Hùng tâm sinh kế lưỡng mang nhiên…”
(Kẻ hảo hán bạc đầu phẫn uất đau đớn nhìn trời,chí lớn một đời và chuyện áo cơm đều mờ mịt)Ông sống một đời cơ hàn,đến khi chết bệnh còn không có thuốc uống.Các tư liệu về ông cho thấy có lúc ông phải dùng rượu để che giấu nét xanh xao vì thiếu ăn của mình.Ông còn tự chua chát với mình qua câu thơ:
“Sinh tiền bất tận tôn trung tửu
Tử hậu thùy kiêu mộ thượng bôi”
Đối Tửu-Thơ N.Du
Như Không tạm dịch:
“Sống mà uống chẳng… đủ đô
Chết xuống dưới mồ ai tưới rượu theo?”
Nhiều thế hệ và nhiều ngành nghệ thuật khác nhau đã lấy cảm hứng từ thơ Nguyễn Du, từ truyện Kiều.Tác giả bài này đã đọc ở đâu đó một câu nói về những tác phẩm thực sự giá trị, đại để như thế này:”Những tuyệt phẩm nghệ thuật chân thực được sáng tạo thường có tính kích thích hoặc tạo cảm hứng cho những sự sáng tạo khác bắt nguồn từ nó.”Vì không gian có hạn,xin được kết thúc bằng vài câu thơ của một kẻ hậu sinh vô dụng rất yêu quý thơ của Nguyễn tiên sinh:
“Bằng những gam màu thiên tài của Van Gogh và Gauguin
Anh trộn lẫn vào nhau để tìm ra màu tuyệt nhất
Riêng điều bí ẩn mà em giữ lại cho mình trong đôi mắt
Anh lại không chọn được màu nào
Nên ngần ngừ
Không biết vẽ ra sao…”
(Thơ N.K)****
Sàigòn 10/2011
Hoàng Nhã Như Không
Chú Thích:
*Hồng Sơn Liệp Hộ,biệt hiệu của Nguyễn Du
** “Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khốc Tố Như?”
(Thơ Nguyễn Du)
; ***Nhà thơ Thôi Hộ người Trung Hoa,sống vào thời kỳ Đường Đức Tông.Tính khép kín,lận đận về khoa cử,mãi đến năm796 mới đậu Tiến Sĩ.Còn Nguyễn Du(1765-1820)tức cách nhau hơn 1000 năm.
Đề Tích Sở Kiến Xứ
“Khứ niên kim nhật thử môn trung
Phấn diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu Đông phong”
Thơ Thôi Hộ
****Trích bài thơ”Em và hội họa” của N.K
KHI KHÔNG CÒN BỐ
KHI KHÔNG CÒN BỐ
Thơ : Hoàng Nhã Như Không
Rồi mai đây khi không còn Bố nữa
Con một mình… đơn độc biết bao nhiêu!
Con như lá mà đời như thác dữ
Lòng Bố ngổn ngang trăm nỗi ưu phiền
Bố vẫn biết dẫu bên con còn Mẹ
Cũng chẳng thể nào thay được Bố đâu
Con sẽ thấy những tháng ngày trống trải
Mồ côi cha mới hiểu hết u sầu
Con cũng vẫn sẽ ngày ngày đến lớp
Vẫn chuyến xe quen,lối cỏ,bạn bè
Sâu thẳm trong con có gì lỗi nhịp
Còn có Bố đâu khi bước chân về?
Con sẽ cảm thấy vô cùng quạnh quẽ
Thèm câu hỏi han,một cái xoa đầu
Bàn học đêm khuya con ngồi lặng lẽ
Bố không còn…ai nhắc nhở con đâu?
Bố vẫn biết dẫu đã thành thiếu nữ
Cơm áo mẹ cha hai chục năm tròn
Ai sẽ giúp con tránh điều lầm lỡ
Khi cha còn,con gót đỏ như son
Con gái ạ,Bố bây giờ kiệt sức
Bao nhiêu năm nếm trải đủ nhọc nhằn
Đã hiểu hết những nỗi niềm cay cực
Miệng cười tươi mà máu ứa trong lòng
Bố đã sống tận cùng lòng nhẫn nại
Mật ngọt của đời theo gió bay đi
Bố đã sống,chỉ vì con mà sống
Con thơ ngây đâu thể sẻ chia gì
Rồi mai đây khi không còn Bố nữa
Điều chẳng còn xa,có thể rất gần
Như chân lý,có một điều không đổi
Tử sinh gì Bố vẫn dõi theo con…
Bố tặng Sachi.
Sau ngày khám tim 2010
Kỷ Niệm Ngày Của Cha
NHỮNG PHÉP TÍNH
Cộng thêm “một nửa” của mình
Chẳng thành một rưỡi,lại thành cả đôi
Âm dương xung khắc…rối bời
Khổ thân tôi dốt…cộng sai…hỏng đời!
Dấu Trừ
Trừ đi chút chút rượu chè
Trừ thêm chút chút bạn bè,thơ ca
Trừ luôn chút chút trăng hoa
Cũng còn chút chút… anh là của em.
Dấu Nhân
Nhân lên một chữ Tâm thôi
Nhân hai chữ Ngộ nhân đôi chữ Thiền
Còn bao nghiệp chướng tiền duyên
Nhân thêm chữ Nhẫn tồn sinh giữa đời
Dấu Chia
Người tìm đến nhau chia đời ấm lạnh
Chia sớt niềm vui,chia cả nỗi buồn
Tôi biết cùng ai chia điều bất hạnh
Tôi chia tôi.Nên tự gọi Như Không.
Hoàng Nhã Như Không 2010
Thời thơ ấu xa nhà ra tỉnh học
Lỉnh kỉnh mang theo gạo nắm cơm đùm
Quê nhà đó chốn Thăng Bình,Đại Lộc
Có xa gì sao nỗi nhớ chông chênh
Lòng cứ xót cha bạc màu áo rách
Mẹ còng lưng miếng ruộng cỗi bên nhà
Lũ em nhỏ lưng gầy trơ bụng ỏng
Con trâu buồn…cô chủ nhỏ đi xa
Đêm ngồi học bài rưng rưng nước mắt
Nhớ quê xa leo lét ánh đèn dầu
Nhớ tiếng võng trưa sau hè kẽo kẹt
Ở thị thành nỗi nhớ có vơi đâu!
Em chăm chỉ cứ mỗi ngày đến lớp
Tà áo trắng tinh…nón lá nghiêng đầu
Sân trường nhỏ rộn ràng khua tiếng guốc
Nào có hay ai đó… lén nhìn nhau ?
Vào cái tuổi gặp nhau là đỏ mặt
Nói chẳng ra lời,lóng ngóng tay chân
Tim đập thình thình mồ hôi mướt trán
Sao khi không… mà hóa tật cà lăm?
(trích thơ Hoàng Nhã Như Không)
HOÀI NIỆM
...Thi thoảng có lần ngang qua lớp cũ
Ký ức ngày xưa… em có nao lòng?
Thuở cha mẹ gánh oằn vai lam lũ
Bão lụt miền Trung nước bạc trắng đồng
Ký ức ngày xưa… em có nao lòng?
Thuở cha mẹ gánh oằn vai lam lũ
Bão lụt miền Trung nước bạc trắng đồng
Thời thơ ấu xa nhà ra tỉnh học
Lỉnh kỉnh mang theo gạo nắm cơm đùm
Quê nhà đó chốn Thăng Bình,Đại Lộc
Có xa gì sao nỗi nhớ chông chênh
Lòng cứ xót cha bạc màu áo rách
Mẹ còng lưng miếng ruộng cỗi bên nhà
Lũ em nhỏ lưng gầy trơ bụng ỏng
Con trâu buồn…cô chủ nhỏ đi xa
Đêm ngồi học bài rưng rưng nước mắt
Nhớ quê xa leo lét ánh đèn dầu
Nhớ tiếng võng trưa sau hè kẽo kẹt
Ở thị thành nỗi nhớ có vơi đâu!
Em chăm chỉ cứ mỗi ngày đến lớp
Tà áo trắng tinh…nón lá nghiêng đầu
Sân trường nhỏ rộn ràng khua tiếng guốc
Nào có hay ai đó… lén nhìn nhau ?
Vào cái tuổi gặp nhau là đỏ mặt
Nói chẳng ra lời,lóng ngóng tay chân
Tim đập thình thình mồ hôi mướt trán
Sao khi không… mà hóa tật cà lăm?
Những lá thư tình vụng về đã viết
Lặng lẽ nằm im trong cặp sách nhàu
Cứ gặp mặt em… là run muốn chết
Dẫu gan trời cũng chẳng dám đưa đâu!
Lặng lẽ nằm im trong cặp sách nhàu
Cứ gặp mặt em… là run muốn chết
Dẫu gan trời cũng chẳng dám đưa đâu!
Em và bạn lớn dần theo năm tháng
Con mắt long lanh mái tóc đen huyền
Đôi môi đỏ,cái miệng cười… thấy ghét
Sao đêm về… nỗi nhớ cứ mông mênh
Con mắt long lanh mái tóc đen huyền
Đôi môi đỏ,cái miệng cười… thấy ghét
Sao đêm về… nỗi nhớ cứ mông mênh
Cái lũ trẻ ranh ngày nào Ngũ,Lục
Đến bây giờ trổ mã…hóa chàng trai
Tập tễnh cà phê những lần trốn học
Thậm thụt xui nhau Xóm Chuối,Đường Rầy
Đến bây giờ trổ mã…hóa chàng trai
Tập tễnh cà phê những lần trốn học
Thậm thụt xui nhau Xóm Chuối,Đường Rầy
Thời tao loạn đứa lên đường nhập ngũ
Áo trận bạc màu chinh chiến xa xôi
Mẹ ngất lịm ngày nghe tin báo tử
Em đỏ hoe đôi mắt ướt…lặng người…
Áo trận bạc màu chinh chiến xa xôi
Mẹ ngất lịm ngày nghe tin báo tử
Em đỏ hoe đôi mắt ướt…lặng người…
Lứa chim non xưa ngày nay đã lớn
Vỗ cánh ra đời bao hướng truân chuyên
Lòng cũng đã dạn dày theo sương gió
Mấy mươi năm… thương hải hóa tang điền
Vỗ cánh ra đời bao hướng truân chuyên
Lòng cũng đã dạn dày theo sương gió
Mấy mươi năm… thương hải hóa tang điền
Nay thi thoảng có lần qua chốn cũ
Ký ức mù xa hiển hiện bây giờ
Đầu bạc vẫn nao lòng theo phượng nở
Ngỡ sân trường vang nhịp guốc ngày xưa…
Ký ức mù xa hiển hiện bây giờ
Đầu bạc vẫn nao lòng theo phượng nở
Ngỡ sân trường vang nhịp guốc ngày xưa…
Tháng 10/2011
Hoàng Nhã Như Không
Thân tặng tất cả các bạn học cùng trường,như
một đóng góp của Nhóm liên khối Anh Pháp
của niên khóa 64-70(trích thơ Hoàng Nhã Như Không)
BẠN CŨ
Chúng tôi như những hạt gạo còn sót lại trên sàng
Quá khứ một thời bom rơi đạn nổ
Tương lai mịt mù đè lên trang vở
Chiến tuyến hai bên…đâu thể đứng ngoài?
Những năm học nửa chừng bãi khóa đình công
Tiếng súng nổ vang giữa trung tâm thành phố
Bắt lính,biểu tình hàng ngày cơm bữa
Lũ học trò mới lớn đứng phân vân
Bên nớ bên ni… bao nỗi ngại ngần
Những cô nữ sinh tóc thề bay héo hắt
Lũ choai choai chúng tôi cũng tập tành cà phê thuốc lá
Điếu thuốc đầu đời đắng ngắt trên môi
Bỏ lớp bỏ trường…từ giã nhau thôi
Có những đứa chỉ gặp lại một lần rồi mấy mươi năm không
còn tung tích
Đứa vô bưng biền.Đứa lặn lội trong rừng,đứa đi lính biển
Mà cái chết rất vô tình.Có phân biệt ai đâu!
Đứa nằm rừng thao thức ánh hỏa châu
Nhớ cô bạn học chung trường giờ sang sông theo bến mới
Đứa ở biển lòng mênh mang theo từng con sóng vỗ
Khi lãng tử quay về…người cũ biết còn không?
Những cô bạn học năm xưa lần lượt theo chồng
Những Lựu những Nguyên những Song những Nghĩa
Lũ Kaki chúng tôi vẫn xuôi ngược long đong đầu ghềnh cuối bãi
Đứa trong bưng đau đáu một ngày về…
Chúng tôi đi qua những ngày đạn réo tên bay
Tuổi trẻ rách bươm…đầm đìa máu đỏ
Đứa cụt đứa què,mù lòa thương tích
Thạch Hãn,A Shau,Quãng Trị,Bình Long
Vùng Một vùng Hai… chắc cũng sắp vùng Năm(*)
Tuổi thanh xuân cứ nhẩm tính từng ngày còn được sống
Cái tuổi thanh xuân mịt mù khói súng
Nơi bình yên…em có đợi tôi về?
Mấy mươi năm rồi.Cuộc chiến đi qua
Sao vẫn có bao nhiêu người xa xứ
Đất khách quê người nhọc nhằn tủi hổ
Đám bạn trường xưa còn lại mấy người?
Những cô bạn mi nhon xưa nay hóa…Lão Bà Bà
Thằng còn sống nhăn nheo vầng tóc bạc
Còn được gặp nhau vẫn còn tán dóc
Cũng vẫn mi tau…đủ chuyện trên đời
Nào Duyệt nào Tân nào Lộc nào Hà
Chén chú chén anh tha hồ be bét
Rượu rót tràn ly vung tay nói khoác
Dẫu thật tình…trên nói dưới nghe đâu?
…………………………………………………………..
Đứa ở trên bưng đã về lại phố
Gặp thằng nằm rừng rủ uống vài ve
Dẫu chiến tuyến khác nhau nhưng cùng chung mẫu số
Bồ Đề xưa…mình vẫn cứ bạn bè!
Chúng tôi như những hạt gạo còn sót lại trên sàng
Quá khứ một thời bom rơi đạn nổ
Tương lai mịt mù đè lên trang vở
Chiến tuyến hai bên…đâu thể đứng ngoài?
Những năm học nửa chừng bãi khóa đình công
Tiếng súng nổ vang giữa trung tâm thành phố
Bắt lính,biểu tình hàng ngày cơm bữa
Lũ học trò mới lớn đứng phân vân
Bên nớ bên ni… bao nỗi ngại ngần
Những cô nữ sinh tóc thề bay héo hắt
Lũ choai choai chúng tôi cũng tập tành cà phê thuốc lá
Điếu thuốc đầu đời đắng ngắt trên môi
Bỏ lớp bỏ trường…từ giã nhau thôi
Có những đứa chỉ gặp lại một lần rồi mấy mươi năm không
còn tung tích
Đứa vô bưng biền.Đứa lặn lội trong rừng,đứa đi lính biển
Mà cái chết rất vô tình.Có phân biệt ai đâu!
Đứa nằm rừng thao thức ánh hỏa châu
Nhớ cô bạn học chung trường giờ sang sông theo bến mới
Đứa ở biển lòng mênh mang theo từng con sóng vỗ
Khi lãng tử quay về…người cũ biết còn không?
Những cô bạn học năm xưa lần lượt theo chồng
Những Lựu những Nguyên những Song những Nghĩa
Lũ Kaki chúng tôi vẫn xuôi ngược long đong đầu ghềnh cuối bãi
Đứa trong bưng đau đáu một ngày về…
Chúng tôi đi qua những ngày đạn réo tên bay
Tuổi trẻ rách bươm…đầm đìa máu đỏ
Đứa cụt đứa què,mù lòa thương tích
Thạch Hãn,A Shau,Quãng Trị,Bình Long
Vùng Một vùng Hai… chắc cũng sắp vùng Năm(*)
Tuổi thanh xuân cứ nhẩm tính từng ngày còn được sống
Cái tuổi thanh xuân mịt mù khói súng
Nơi bình yên…em có đợi tôi về?
Mấy mươi năm rồi.Cuộc chiến đi qua
Sao vẫn có bao nhiêu người xa xứ
Đất khách quê người nhọc nhằn tủi hổ
Đám bạn trường xưa còn lại mấy người?
Những cô bạn mi nhon xưa nay hóa…Lão Bà Bà
Thằng còn sống nhăn nheo vầng tóc bạc
Còn được gặp nhau vẫn còn tán dóc
Cũng vẫn mi tau…đủ chuyện trên đời
Nào Duyệt nào Tân nào Lộc nào Hà
Chén chú chén anh tha hồ be bét
Rượu rót tràn ly vung tay nói khoác
Dẫu thật tình…trên nói dưới nghe đâu?
…………………………………………………………..
Đứa ở trên bưng đã về lại phố
Gặp thằng nằm rừng rủ uống vài ve
Dẫu chiến tuyến khác nhau nhưng cùng chung mẫu số
Bồ Đề xưa…mình vẫn cứ bạn bè!
(*)Vùng Năm:Chết trận,cách nói lóng trong quân đội trước 1975
Thân tặng tất cả những bạn học trường Bồ Đề cũ. Sau ngày ở Đà Nẵng về Sai Gòn tháng 6/2011 Thơ : Hoàng Nhã Như Không