CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN TRANG CỰU HỌC SINH BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG

CHÀO MƯNG ĐÊM VĂN NGHỆ KỶ NIỆM 50 NĂM THÀNH LẬP TRƯỜNG TRUNG HỌC BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG 22/6/1964 - 22/6/2014 - VỚI CHỦ ĐỀ – “ 50 NĂM GẶP LẠI” – CHS BỒ ĐỀ NIÊN KHÓA 64 - 70

MAIL: conglytran50@yahoo.com.vn

 Anhdepblog.com
Địa chỉ xem ảnh....Các bạn có thể xem ảnh của các bạn tại ĐC sau đây :Vào Google nhập : picasa neanggieng, picasa takatran, picasa conglytran hay picasa c duyen.Nơi lưu trử ảnh...Của Photoby Congly.

Chào mừng các bạn đến với lớp CHS Bồ Đề Đà Nẵng

CHÀO MỪNG ĐẠI HÔI 50 NĂM CỦA CHS BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG 1964-2014

Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010

NGƯỜI MẸ SÔNG HOÀI


Nỗi lòng mẹ…người mẹ sông Hoài
May 17th, 2010 | Pho Co Hoi An | 1 Comment »

Phố chiều lặng ánh nắng, mát mẻ và rạo rực khát khao. Người ta nói buổi chiều thường gợi cảm giác buồn…đúng thế thật! Một.cảm giác bâng khuâng, xao xuyến khó diễn tả, khó nói nên lời…Thời gian như dừng lại không cố đi những bước đi nghiệt ngã để ta mãi nhớ một phút giây thăng trầm, thanh vắng…
Vẫn chiếc ghế đá im lìm dưới bóng những bông giấy hồng biếc một góc An Hội, vẫn từng bẹ dừa xanh in bóng xuống dòng sông, thế mà…ghế đã vắng bóng người, cây như buồn bã rủ lá rồi cứ thả mình đung đưa trong gió chiều vi vu. Mọi thứ cứ trầm mặc, lặng thinh khiến nổi lòng man mác, để gió lay, để dòng Thu Bồn gợn sóng, để bọn trẻ thỏa thê nô đùa, cười giòn tan trên thảm cỏ non xanh, để những chú én con cứ chao liệng trên bầu trời cao vút…để thiên nhiên mãi hài hòa và bình yên…!
Sông Hoài em đềm và thơ mộng

Sông Hoài em đềm và thơ mộng

Chiều buông xuống hoàng hôn. Ôi sông Hoài…đẹp…diệu kì…!!!

Hoàng hôn trên Sông Hoài
Lạ lắm vì đã lâu rồi cái cảm giác ấy mới lại xuất hiện. Có lẽ bây giờ tôi đã biết chiêm nghiệm, đã biết nhìn nhận mọi thứ với ánh mắt bao dung hơn. Nét hoang sơ của dòng sông khiến lòng người ngỡ ngàng. Nắng yếu ớt buông thỏng hòa mình vào dòng sông, những bác đèn cao to sừng sững ngả cả vào lòng người mẹ sông Hoài ấy…Bỗng thấy dịu êm khi gió thoảng, lâng lâng nghe tiếng sông thì thào…than ôi… bồi hồi !!!

Cầu An Hội TP Hội An
Tôi đã yêu Hoài giang mất rồi, tự thuở nào chẳng hay. Yêu như yêu người mẹ hiền ôm ấp chiếc nôi quê hương nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, yêu cái vẻ hiền hòa mang nặng phù sa với nghĩa tình cao cả, yêu sự lặng lẽ, mòn mỏi ngóng trông như chẳng hề cách xa của “mẹ”, Có lẽ sông Hoài đã ăn sâu vào tiềm thức, như mạch sống tinh thần cứ thầm lặng, bền bỉ chảy mãi…chảy mãi không thôi trong lòng người dân phố Hội yêu dấu. Tôi không thể nhìn sông để rồi thấy được vẻ thùy mị của nó, chắc phải bằng cả tâm hồn kia. Và giờ đây tâm hồn tôi đang bay bổng, như lạc vào một cõi hư vô của ngày thơ. Những hoài niệm cứ ùa về khiến lòng nao nức… một thời bé dại mộng mơ với những trưa hè của miền cát bỏng cùng lũ bạn í ới rủ nhau thả mình dưới lòng sông, rồi tụm năm, tụm ba trai gái nô đùa nghẹt nghẽo trong lòng nước mát…gởi ước mơ ngây ngô vào bàn tay “mẹ” theo những chuyến thuyền lá đơn sai…trôi…trôi..mãi…!!!

Một cuộc sống, một đời người có nhiều điều để nhớ. Chiều tà…bỗng nhớ…nổi nhớ dạt dào yêu thương, nổi nhớ thức tỉnh tâm hồn người. Sông Hoài là mẹ đấy! Tự hỏi đã bao giờ bạn làm mẹ giận chưa? – Có chứ…! Lúc mẹ giận, mẹ sẽ la con, mẹ sẽ cho con ăn đòn nữa. Cũng thế thôi, người mẹ Hoài giang cũng có lúc giận con lắm đấy. Mẹ giận mỗi lần con vô ý làm mẹ đau bởi những đồ bỏ đi, những thứ con thải ra mà con còn quá “non nớt” để biết phải xử lý nó thế nào mới phải. Mẹ giận khi con nghịch phá, lấy hết mọi thứ quanh mẹ,là cây cối ấy…con để mẹ bơ vơ một mình. Và mẹ càng giận hơn khi con hư thật hư,làm lòng mẹ tan nát vì những lần con nạo vắt cát thịt của mẹ đi…con có biết mẹ đã khóc thật nhiều khi phải phạt con không? Mẹ cuộn sóng lớn vì nổi giận vô bờ, mẹ dâng nước dềnh dàng ngập cả thân hình con, dữ dội lắm! Mẹ làm con sợ để con biết rằng con làm mẹ thất vọng đến mức nào…
 Anhdepblog.com

Người ta bảo: ” Thương cho roi cho vọt
Ghét cho ngọt cho bùi” là thế!”

Mọi thứ luôn cần vẻ đẹp nguyên sơ của nó, cần những đóng góp hơn là sự mất đi. Trân trọng và gìn giữ…điều tuyệt vời sẽ đến với chúng ta…nhanh thôi!
Sông Hoài hiền hòa lắm, mềm mại và khoan thai như người Hội Thành vậy! Sông nghĩa tình với bãi dâu xanh, sông chung thủy với những con đò nhỏ trưa hè khua nước và cả người lái đò nhân hậu tóc đã ngã màu thời gian. Sông reo ca cùng những lễ hội rước hoa đăng rực rỡ, sông hòa mình cùng nhịp sống chứa chang yêu thương, niềm tin và hi vọng của đứa con phố Hội- hiền hậu, kiêu sa…

Người mẹ Hoài giang thương con lắm đấy Hội An à…vì thế đừng để nước mắt phải rơi, đừng quá vô tình phạm phải những lầm lỗi, mà hãy ấp ôm yêu thương với mẹ, với tất cả nhé! Hãy cho đi và con sẽ nhận lại nhiều hơn thế, mẹ độ lượng sẽ cho chúng con sự bình yên, cho con ngủ ngon trong bầu sữa mẹ tươi mát, cho con tình thương nồng cháy và cho con cả thân xát mẹ nếu mẹ biết con cũng yêu mẹ như mẹ đã yêu con…
Nỗi lòng mẹ đấy người ”con gái” phố hội của “mẹ” à…!!!
Sông Hoài em đềm và thơ mộng

Sông Hoài em đềm và thơ mộng


Bài viết của bạn small_baby từ Diễn đàn Người Hội An

PHOTOBYCONGLY

Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010

DẤU ẤN THỜI HỌC SINH

Rendered ImageRendered Image



/s1600/Noidung+matsau.jpg">


ĐỆ TỨ 4
CUU HỌC SINH BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG NIÊN KHÓA1964-1970

CỰU HỌC SINH BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG NIÊN KHÓA 1965-1968


1970


1967


1969

Kính viếng Thầy

Thầy Đức Tịnh
Hình ảnh 45 năm đả qua có biết bạn mình tên gì không?


ĐÓ LÀ AI





NHÓM BẠN NGUYÊN


NGUYÊN + NGA


De đi tám




Nguyễn thị Ngọc Bích (Thời học sinh)



Nguyễn văn Lộc (thời học sinh)







Cô bé đó là ai



Ngày xưa... Hoàng Thị



Trưa hè. Ngồi ở một góc quán quen, nhìn ngắm những chiếc áo dài tung bay trong gió lẫn vào những nhành hoa phượng đầu mùa. Chợt lòng tôi lâng lâng rất lạ. Cùng lúc đó, giai điệu của bản nhạc quen thuộc Ngày xưa Hoàng Thị phát ra nơi quán nước, khiến tôi cảm thấy lòng mình như đang ngân những khúc nhạc du dương.

Tôi trầm ngâm khá lâu để lắng nghe ca từ bản nhạc. Từng câu ca đã làm tôi xao xuyến nơi đáy lòng. Mối tình của chàng trai trong ca khúc thật mong manh và trong sáng. Đẹp như những ánh pha lê.
Em tan trường về / Đường mưa nho nhỏ / ...Tóc dài tà áo vờn bay...
Mối tình đầu nhiều hoa mộng. Yêu em từ thuở cả hai còn là những cô cậu học sinh cắp sách đến trường. Mỗi lần tiếng trống rộn vang báo hiệu giờ tan học, hình bóng cô gái với chiếc áo dài tung bay trong gió, ôm nghiêng tập vở thật đẹp như giấc mơ. Khung cảnh càng trở nên thơ mộng hơn khi có những hạt mưa lất phất rơi, những con chim nép mình vào tán lá. Một khung cảnh chẳng khác gì chốn thiên thai, tưởng chừng như có một sự lay động nhẹ, khung cảnh ấy sẽ nhanh chóng tan biến. Cô gái không biết có nhận ra rằng phía sau lưng mình có một cái "đuôi" đang theo cô lặng lẽ suốt đường quê không, mà sao cô vẫn có thể bình yên, dịu dàng dạo bước như thế?
Anh trao vội vàng / Chùm hoa mới nở / ...Môi em mỉm cười / Man man sầu đời tình ơi...
Chàng trai vẫn cứ lẳng lặng bên cô. Thời gian cứ trôi, vậy mà chàng vẫn chưa dám ngỏ lời thương nhớ, chỉ thầm theo từng bước chân cô, vẫn mãi là chiếc bóng bên cô suốt con đường dài. Và rồi chàng trai nhanh chóng gửi tặng cho cô gái những chùm hoa nhỏ. Có lẽ chàng sợ rằng nếu giây phút này mình không làm thế, thì cả cuộc đời mình cũng chỉ mãi là chiếc bóng bên cô. Cô gái nhẹ nhàng đón nhận cành hoa, và một cách rất thùy mị, dịu dàng cô đã ép cành hoa vào trang vở. Nhưng dường như lòng cô có gì đó rất bất an, cô nhận cành hoa, mà môi cô chỉ nở một nụ cười buồn. Cô đã linh cảm được điều gì chăng?
...Rồi ngày qua đi qua / Như phai nhạt mờ / ...Áo em ngày nọ / Phai nhạt mây màu...
Mùa hạ đã sang, mang theo những nỗi buồn của giây phút biệt ly sắp đến. Những ký ức, những khung cảnh trữ tình đã nhanh chóng "phai nhạt mờ"... Con đường kỷ niệm kia cũng đã nhạt nhòa những dấu vết.
Khung cảnh xưa dường như vắng lặng hơn nhiều. Vẫn là những bụi cây ven đường, và những áng mây lững lờ trên bầu trời xanh thẳm, nhưng sao chúng không thể nào hòa ca để ngân thành những khúc nhạc xa xưa. Chúng chỉ biết lặng yên, như không hề có sự lay động. Một khung cảnh xác xơ lạ thường. Khoảnh khắc thơ mộng đã tàn phai, như chiếc áo trắng tinh khôi của cô gái đã không còn giữ được màu trinh bạch, đã "nhạt mây màu"...
Hôm nay đường này / ...Đi quanh tìm hoài / ...Ai mang bụi đỏ đi rồi...
Lang thang trên đường để tìm những ký ức rớt rơi, nhưng quanh chàng chỉ còn lại là những dư âm nghẹn ngào, và tiếng lòng ngẩn ngơ, tiếc nuối: "Ai mang bụi đỏ đi rồi...".
Ca khúc đã ngân lên những nốt nhạc cuối. Nhưng những âm vang của nó vẫn còn vọng lại từ đáy tim tôi. Đã từ rất lâu, tôi mới lại nghe được một ca khúc có ca từ, âm điệu đẹp như thế! Ngày xưa Hoàng Thị chẳng khác gì những thước phim quay ngược, làm lòng tôi bỗng trở nên nhẹ nhàng như mảnh lụa hồng phất phơ giữa hai miền quên - nhớ...

PHAN LÊ TRUNG TÍ



Phan Thanh Chi (thời học sinh)

Nga+Nguyên



Đặng thị Toàn (thời học sinh)


Ấy là ai












"Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa."

TRƯỚC KHI
Trước khi mà bạn nói, hãy lắng nghe
Trước khi bạn viết, hãy nghĩ suy
Trước khi tiêu pha, hãy kiếm được tiền trước đã

Trước khi đầu tư, hãy tìm hiểu
Trước khi chỉ trích, hãy chờ đợi

Trước khi cầu xin, hãy tha thứ
Trước khi từ bỏ, hãy thử cố
Trước khi về hưu, hãy dành dụm
Trước khi chết, hãy học biết cách cho đi












Click here to get Dancing Lines
#ff3333!important;'>