CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN TRANG CỰU HỌC SINH BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG

CHÀO MƯNG ĐÊM VĂN NGHỆ KỶ NIỆM 50 NĂM THÀNH LẬP TRƯỜNG TRUNG HỌC BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG 22/6/1964 - 22/6/2014 - VỚI CHỦ ĐỀ – “ 50 NĂM GẶP LẠI” – CHS BỒ ĐỀ NIÊN KHÓA 64 - 70

MAIL: conglytran50@yahoo.com.vn

 Anhdepblog.com
Địa chỉ xem ảnh....Các bạn có thể xem ảnh của các bạn tại ĐC sau đây :Vào Google nhập : picasa neanggieng, picasa takatran, picasa conglytran hay picasa c duyen.Nơi lưu trử ảnh...Của Photoby Congly.

Chào mừng các bạn đến với lớp CHS Bồ Đề Đà Nẵng

CHÀO MỪNG ĐẠI HÔI 50 NĂM CỦA CHS BỒ ĐỀ ĐÀ NẴNG 1964-2014

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

CHUYỆN CÓ THẬT

 

VTC News) – Một scandal ảnh nude gây chấn động nước Mỹ: Loạt ảnh khỏa thân tập thể của 1000 người do nhiếp ảnh gia Spencer Tunick thực hiện đã bị rò rỉ trên mạng.
Theo đó, rất nhiều bức ảnh khỏa thân nghệ thuật có sự tham gia của 1000 tình nguyện viên được nhiếp ảnh gia táo bạo nhất nước Mỹ Spencer Tunick thực hiện hôm 17/9/2011 vừa qua tại một bãi tắm bên bờ Biển Chết ở Israel đã bị tung lên mạng khi chưa được sự cho phép của tác giả và các tình nguyện viên.

Nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Mỹ Spencer Tunick là tác giả của dự án ảnh nude nghệ thuật táo bạo. 
Theo quy ước, Spencer Tunick mới là người được phép đăng tải các bức ảnh nude nghệ thuật có sự tham gia của nhiều tình nguyện viên trên website của ông. Và kể từ ngày thực hiện dự án nude bên bờ Biển Chết đến hôm 1/12, nhiếp ảnh gia Spencer Tunick mới chỉ công bố một tấm ảnh có tên gọi "Naked Sea" từ series ảnh khỏa thân tập thể nói trên.

 Bức ảnh nude duy nhất có tên gọi "Naked Sea" được Spencer Tunick chính thức công bố trước đó.
Scandal sẽ không gây đau đầu đến như vậy nếu loạt ảnh nude trần trụi vừa bị phát tán liên quan đến thanh danh của nhiều người, đặc biệt là những tình nguyện viên tham gia buổi chụp ảnh khỏa thân tập thể đa phần là công dân của đất nước Hồi giáo Israel. Bởi nhìn những bức ảnh bị tràn lan trên mạng, người ta có thể nhìn thấy tận mắt và rất rõ từng bộ phận cơ thể nhạy cảm của những nhân vật chấp nhận nude trong bí mật (được giữ kín danh tính).

Những hình ảnh nhạy cảm rất dễ đập vào mắt (đã được làm nhòe). 
Ngay sau khi dự án nude tập thể bên bờ Biển Chết của Spencer Tunick hoàn thành, toàn bộ các file ảnh được lưu trữ trên trang lưu ảnh Flickr có tính bảo mật khá cao, song không biết bằng cách nào mà những bức ảnh lại bị rơi vãi có hệ thống trên mạng, khiến tác giả và nhân vật chụp nude khốn đốn.

 Người thiệt thòi chính là các tình nguyện viên chụp nude.

Bởi họ là công dân của đất nước Hồi giáo nặng tư tưởng cấm đoán Israel. 
Tờ Haaretz đưa tin, đa phần các tình nguyện viên (trong đó có nhiều người Israel) tham gia chụp ảnh nude tập thể hôm đó đều cho rằng chắc chắn một trong số những người thuộc ê-kíp chụp ảnh nude của Spencer Tunick đã tung series khoảng 40 bức hình nude lên mạng. Danh tính thủ phạm còn được tiết lộ với cái tên Keysi Kalbay, một nhiếp ảnh gia thuộc ê-kíp hôm đó.

Nhiều khả năng một thành viên thuộc ê-kíp Spencer Tunick đã tung những tấm ảnh nhạy cảm này lên mạng một cách trái phép. 
Tất nhiên, vào thời điểm dự án nude Biển Chết được thực hiện, nhiều máy bay tác nghiệp thuộc dự án Spencer Tunick đã có mặt để chụp ảnh và quay phim. Có khả năng những chiếc máy bay “ma” không được phép cũng trà trộn vào và rình mò quanh khu vực bãi tắm để chộp những bức hình nude có một không hai trên, vì thế tính bảo mật có thể không được đảm bảo.

Những chiếc máy bay lượn lờ quanh bãi biển có thể là thủ phạm. 
Tờ Haaretz cũng cho hay: "Keysi đã thừa nhận có liên quan đến vụ scandal ảnh nude. Nhiều khả năng series ảnh nhạy cảm này đã bị kẻ nào đó đánh cắp tại một triển lãm ở Tel-Aviv”. Và Keysi đã rất nỗ lực để gỡ những bức ảnh nude bị phát tán trên mạng xuống nhưng vô hiệu. Có nạn nhân phàn nàn với Haaretz rằng, anh ta cảm thấy xấu hổ, giận dữ tột cùng khi những người hàng xóm phát hiện ra anh góp mặt trong những bức ảnh nude.

Có nạn nhân lại nói họ sẵn sàng chấp nhận may rủi, coi đó là một vinh dự của sự cống hiến vì nghệ thuật ngay từ khi ký kết mọi điều khoản để tham gia dự án ảnh nude của Spencer Tunick. Có người lại giận dữ nói, họ sẽ xem lại mọi điều khoản ký kết và nếu sự việc đi quá giới hạn, họ sẽ đâm đơn kiện thủ phạm.




Các “nạn nhân” của vụ ảnh nude Biển Chết có thái độ khác nhau: kẻ xấu hổ, giận dữ, người sẵn sang chấp nhận, coi đó là một vinh dự.
Nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Mỹ gốc Do Thái Spencer Tunick là tác giả của nhiều dự án ảnh nude tập thể công cộng gây sốc trên toàn thế giới. Trong đó, phải kể đến những bộ ảnh khỏa thân ấn tượng của 500 người nude 100%  trước cửa hiệu bách hóa Selfridges (2003), 1.700 người khỏa thân trên cầu Gateshead Millennium Bridge (2005), 700 người nude toàn tập tại lễ hội âm nhạc Big Chill ở Herefordshire (2007), 2000 người khỏa thân tại một khu đỗ xe ở bên ngoài thành phố Amsterdam, Anh (2007), 800 người trong tình trạng “adam và eva” trước cửa lâu đài Gaasbeek ở Bỉ hồi tháng 7 vừa qua... 

Bức ảnh nude "Người đẹp ngủ trong rừng" do Spencer Tunick thực hiện trong sân vườn của lâu đài Gaasbeek, Bỉ hồi tháng 7 vừa qua. 
Và kỷ lục lớn nhất do Spencer Tunick  thiết lập là series ảnh khỏa thân hoành tráng với sự tham gia của khoảng 18.000 người  nude toàn tập tại quảng trường Zocalo, thủ đô Mexico năm 2007. 

Đã có 18.000 người tham gia dự án nude khổng lồ này.



Hoàng Nghĩa
(Dịch và tổng hợp từ Haaretz/ Newsru/ Mail)

THE MOI BIET ....XAU DEP TUY NGUOI DOI DIEN !!!!!



___________________________________________________________________________________
Trong khi các quan khách bàng hoàng với khuôn mặt quá kinh dị của cô dâu thì chú rể có vẻ thản nhiên như không.
Elanie Davidson, 42 tuổi người Brazil, được Kỷ lục Guinness thế giới công nhận là “Người phụ nữ nhiều khuyên nhất” đã lên xe hoa vào ngày 8/6.
Cô dâu Elanie trong ngày cưới
Elanie Davidsion mặc 1 chiếc váy trắng rất lộng lẫy, đội vòng hoa và nơ bướm trên đầu, gương mặt của cô đeo đầy khuyên và được tô vẽ nhiều màu. Elanie Davidson sở hữu tới 6.925 chiếc khuyên và vòng trên người.
 
Chồng của cô Elanie Davidson là một người trông rất bình thường, trái ngược hoàn toàn với cô
Bắt đầu đeo khuyên từ năm 2007, đến nay Elanie đã 2 lần được ghi tên vào sách Kỷ lục Guinness. Tổng cộng số khuyên mà Elanie đeo trên người nặng tới hơn 3kg.
Elanie Davidson chia sẻ rằng cô sẽ không bao giờ tháo số khuyên cô đang đeo.
Elanie năm 1997
 
Thay đổi chóng mặt năm 2001
 
Năm 2003
 
Năm 2004
 
Năm 2007
 
Năm 2008
 
Năm 2009
Thy Mai 
Hãy đọc tới đoạn chót vì đây là một Câu Chuyện Thật đã xảy ra ở Trung Quốc vào năm 2008, và đã được đưa lên BBC & CNN
Một câu chuyện thật xảy ra ở Trung Quốc
Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi.
Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.
Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
“Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói:
“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?”
Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười.
Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”
Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:
“Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”
Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.
Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: “Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!”
Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe.
Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.
Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút.
Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.
Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe:
“Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”
The driver said nothing, but the bus traveled faster and faster.
Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.
Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”.
Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.
Người đàn ông đã  bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!
Bạn có biết vì sao ông ta khóc?
Nếu bạn có trên xe bus, bạn có đứng lên như người đàn ông kia?
Chúng ta cần những người như ông để tạo nên và duy trì một xã  hội bình thường!
Khi ta đối xử với người khác bằng cả tấm lòng, ta sẽ nhận được hơi ấm và tình yêu từ mọi người!
Đây là một câu chuyện rất bi thảm. Bạn sẽ làm gì nếu như bạn là người lái xe?
Dịch giả gửi trực tiếp cho BVN.

Người đàn ông ở tù 103 năm vẫn sống trở về


Khi bị kết án tù 103 năm vào cuối thế kỷ 19, chắc ông Golley không bao giờ nghĩ mình sống đến ngày được thả. Nhưng điều kỳ lạ đó đã xảy ra.

Trong kỷ lục Guiness, người sống thọ nhất thế giới cũng chỉ bước qua tuổi 125 với những điều kiện sống được cho là khá hoàn hảo. Tuy nhiên gần đây, trong một cuốn sách mới được xuất bản tại Nga, người đàn ông có tên Golley đã khiến cả thế giới phải ngỡ ngàng khi sống thọ tới 120 tuổi, đặc biệt là trong 103 năm, ông này phải sống sau chấn song của nhà tù vì tội giết người.

Cuốn hồi ký gây chấn động

Câu chuyện đặc biệt của ông Golley đã được nhiều người vùng Seberia của Nga biết tới vào năm 1998, khi người đàn ông này ra tù sau 103 năm thụ án. Tuy nhiên, cái tên Golley mãi mãi chỉ gói gọn trong một phạm vi hẹp nếu như vào tháng 9 vừa qua, cuốn sách tự thuật của người đàn ông này không được xuất bản tại Nga. “Đó là một câu chuyện kỳ khôi,
một phép lạ mà tôi lần đầu tiên được nghe thấy trong đời”, giám đốc của nhà xuất bản, nơi phát hành cuốn sách của ông Golley, nhận xét.

Theo như những gì cuốn sách viết, vào năm 1895, cậu trai trẻ Golley 17 tuổi sống cùng gia đình tại vùng Seberia của nước Nga. “Gia đình tôi sống khá bình an với công việc chính là chăn nuôi gia súc trên các thảo nguyên rộng lớn. Ngay từ nhỏ, tôi đã giúp đỡ bố mẹ chăn bò, cừu. Cuộc sống sẽ tiếp tục diễn ra êm đẹp như vậy nếu như không có cái ngày khủng khiếp đó”, ông Golley kể lại.
Ông Golley ngày ra tù.
Đó là một ngày tháng 8 năm 1895. Do con bò của gia đình đi lạc vào trang trại nhà hàng xóm nên chàng thanh niên 17 tuổi Golley đã bị người này mắng té tát. Không những thế, do có mâu thuẫn từ trước nên người hàng xóm đã không trả lại con bò cho gia đình Golley. Tức giận vì hành vi ngang ngược, Golley trong lúc nóng giận đã nổ súng giết chết người hàng xóm.

“Bà vợ nhà hàng xóm nói rằng tôi phải trả giá cho tội ác của mình. Để tôi chết thì không đáng nên bà ta đã câu kết với các nhà chức trách địa phương để bắt tôi phải chết trong tù”, Golley kể lại trong cuốn sách. Thế là chàng thanh niên Golley bị tuyên án… 100 năm tù giam.

“Người ta tuyên án thế là mong muốn tôi chết dần chết mòn trong tù. Có ai sống được đến 100 tuổi để ngồi tù như tôi đâu. Lúc đó tôi đã nghĩ cuộc đời mình kết thúc từ đây”, Golley bộc bạch. Sau một năm thụ án, Golley đã lên kế hoạch trốn tù, nhưng chỉ một tháng sau đã bị bắt lại, và "được" cộng thêm ba năm nữa, thành 103 năm.

Cuộc sống hai thế kỷ trong tù

Kể về cuộc sống 103 năm trong tù , Golley nói rằng ông đã sống trong một thế giới hoàn toàn biệt lập mà không hề biết những sự việc thay đổi xung quanh mình. Khi được ra khỏi nhà tù vào năm 1998, ông cứ ngỡ bản thân đang lạc vào một thế giới khác.

“Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy máy bay. Lần đầu tiên khi nhìn thấy nó, tôi cứ ngỡ đó là con chim khổng lồ bay lạc phía gần nhà mình. Tôi đã thốt lên rằng sao có một con chim to đến như vậy”.

Cũng theo Golley, tất cả những vật dụng của thế giới hiện đại như vô tuyến và máy tính ông cũng chưa bao giờ được nghe tới. Thậm chí, khi đất nước Nga trải qua hai cuộc chiến tranh thế giới, ông cũng không hề hay biết.

“Cuộc sống của tôi ở trong tù chỉ là sáng được mở cửa đưa đi lao động. Tối về bị nhốt sau chấn song của trại giam. Tôi không được đọc báo, không được ai thông tin về những diễn biến bên ngoài. Vì thế tôi cũng không biết rằng, bố mẹ mình đã chết trong một cuộc ném bom của phát xít Đức trong thế chiến thứ nhất”, người đàn ông này nghẹn ngào nói.

Cuộc sống trong tù của Golley diễn ra vô cùng tẻ nhạt và vô vị. Người đàn ông này đã phải sống một cuộc đời bị cô lập trong một thời gian dài dằng dặc. Golley cho biết rằng, hằng ngày ông chỉ làm bạn với chiếc giường và chiếc ghế duy nhất trong phòng giam mà ông được sở hữu. Trong hơn 100 năm sống trong tù, Golley luôn phải tắm nước lạnh và chưa bao giờ có được một mẩu xà phòng để làm cho cơ thể thơm tho hơn.

“Một tuần một lần chúng tôi được dồn vào nhà tắm công cộng để kỳ cọ cơ thể. Đã có đôi lần tôi muốn có một chút xà phòng, nhưng những người lính gác đều quát vào mặt tôi rằng có ai nhìn hay ngửi ông nữa đâu, cần xà phòng làm gì. Những lúc như thế tôi đã nghĩ rằng, tôi sẽ phải chết mục xương trong nhà tù tăm tối này”.

Một điều đặc biệt nữa là ông Goolley cũng chưa bao giờ được nhìn thấy phụ nữ từ khi bước chân vào nhà tù năm 1895. Golley cho biết, nhà tù nơi ông trải qua 103 năm chỉ nhốt các tù nhân nam, tù nhân nữ được giam ở một khu khác. Hơn nữa, sự nghiêm khắc của những người quản giáo đã khiến cho chuỗi ngày dằng dặc phải sống trong tù của ông chưa một giây phút dù ngắn ngủi được ngắm một bóng hồng đi qua.

Cũng trong cuốn tự truyện, người đàn ông này viết: “Tôi đã chứng kiến sự ra đi của những người bạn tù cùng lứa tuổi từ cách đây vài chục năm. Có người chết vì bệnh tật, cũng có người chết vì tuổi cao sức yếu. Mặc dù mỗi người chết một cách khác nhau nhưng ai cũng có nguyện vọng trước khi chết được ra khỏi nhà tù một lần. Nhưng chẳng mấy ai thực hiện được điều đó. Được chứng kiến những cái chết cô đơn trong nhà tù như vậy, tôi luôn bảo mình rằng, phải sống đến khi ra khỏi nhà tù này, dù thời gian có dài thế nào đi chăng nữa”.

“Bắt đầu lại cuộc đời chưa bao giờ là muộn”

Tưởng chừng như nguyện vọng được ra khỏi nhà tù chỉ là chuyện viển vông, tuy nhiên những điều kỳ diệu của cuộc sống vẫn luôn xảy ra. Năm 1998, sau đúng 103 năm thụ án, ông Goolley đã chính thức được ra tù. Vào thời điểm đó ông tròn 120 tuổi. “Đó là một phép lạ mà chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới”, Goolley nói.

Ngày Goolley được trả tự do trở thành một ngày hội lớn của nhà tù nơi ông đã gắn bó phần lớn cuộc đời mình. Nhớ lại ngày đó, ông Goolley bồi hồi: “Trước khi ra tù, tôi đã được đưa đi cắt tóc gọn gàng. Những người quản trại đã góp tiền để mua cho tôi bộ quần áo mới và tặng tôi 50 rúp để bắt đầu cuộc sống mới. Họ nói với tôi rằng, cuộc đời bắt đầu lại chưa bao giờ là muộn và tôi thấy điều đó thật đúng”.

Khi được hỏi vì sao vẫn giữ được sức khỏe tốt mặc dù đã 120 tuổi, ông Goolley cho rằng bản thân ông đã phải làm việc chăm chỉ và đều đặn khi ở tù. “Đừng nói rằng cuộc sống trong tù không đem lại cho tôi điều gì tốt đẹp.

Chúng tôi ở đây đều phải làm việc và ăn uống theo quy định, vì thế tôi nghĩ rằng tôi đã sống khỏe do được rèn luyện ở trong tù”. Cũng vì sức khỏe còn tốt, nên ngay sau khi ra tù, ông Goolley muốn tìm một công việc phù hợp để có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Trong bữa tiệc nhỏ do chính tay tù nhân làm để chia tay người tù cao tuổi nhất và là người phải sống trong tù lâu nhất, được hỏi có mong muốn gì khi được tự do, ông Goolley đã khiến mọi người phải bật cười vì thái độ thành thật của mình:

“Việc đầu tiên tôi muốn làm là được tắm nước nóng, uống một ngụm Vodlka và sẽ cố gắng để lấy vợ”.

Theo ông Goolley, cuộc sống mới của ông được bắt đầu với những việc ông đã không thể làm hoặc chưa kịp làm trước khi bước chân vào tù. Ông không ngại nói mình sẽ tìm một người bạn đời ở lứa tuổi gần đất xa trời. Goolley luôn tự tin sẽ có những người phụ nữ thấu hiểu hoàn cảnh đặc biệt của ông và tìm đến ông để chia sẻ.

“Tôi chưa từng hẹn hò hay cầm tay bất kỳ cô gái nào trong suốt 120 năm của cuộc đời.

Vì thế khi được ra tù, tôi muốn có một người phụ nữ ở bên cạnh mình để bù đắp cho những tháng ngày tù tội của tôi. Tôi nghĩ rằng mình không quá già để có nguyện vọng như thế”, ông Goolley nói.

Những người trong gia đình của ông Goolley như bố mẹ và anh chị em đều đã chết trong chiến tranh thế giới thứ nhất, vì thế khi ra tù, người đàn ông này phải sống một mình. Biết được hoàn cảnh đặc biệt của ông, chính quyền địa phương nơi Goolley từng sinh sống có ý định đưa ông vào trại dưỡng lão, tuy nhiên ông từ chối.

Giải thích lý do, Goolley cho biết ông muốn một cuộc sống tự do tự tại, không theo quy định hay khuôn khổ nào nữa.

Ông Goolley cũng bày tỏ rằng,

chỉ sống tự do thì ông mới có thể thực hiện được những ước muốn trên của mình.
Theo NĐT

Dòng sông cầu vồng độc đáo ở Columbia

Dòng chảy của sông quy định lượng ánh sáng mặt trời đến tảo và trong mùa mưa, nó giữ những tia nắng mặt trời xuống tận dưới đáy sông còn trong mùa khô, mực nước quá nông khó duy trì cuộc sống của các loài thủy sinh đặc biệt là tảo, rong rêu. Nhưng sự giao thoa giữa hai mùa mưa và khô là điều kiện lí tưởng cho cuộc sống dưới sông Cano Cristales phát triển. Trong thời gian này, toàn bộ lòng sông được bao phủ bởi một loạt các màu sắc khác nhau, màu xanh biển, xanh lá cây, đỏ, vàng và vô số màu sắc khác chen ở giữa những gam màu chính này. Nhưng có một điều đáng tiếc là phép lạ đầy màu sắc này chỉ kéo dài vỏn vẹn vài ngày giữa mùa mưa và mùa khô. Nắm bắt quang cảnh tuyệt vời này chỉ có thể theo dõi quy luật thời tiết giữa hai mùa.

Cano Cristales là một trong những con sông tuyệt vời nhất trên thế giới, được gọi với nhiều cái tên như "sông ngũ sắc", "sông cầu vồng" hay "dòng sông bắt nguồn từ thiên đường".


Cano Cristales là một dòng sông ở Colombia, nằm ở công viên quốc gia Serrania de la Macarena thuộc thành phố La Macarena. Đây là con sông mang tính năng sinh học độc đáo, được bao phủ bởi tảo đầy màu sắc.
Con sông này cũng bình thường không có gì khác biệt lắm so với những con sông khác, cũng một một giường đá phủ đầy rong rêu xỉn màu xanh lá cây mà ta có thể nhìn thấy rõ bên dưới lòng sông. Tuy nhiên, trong một khoảng thời gian ngắn nhất định trong năm, cụ thể là giữa mùa mưa và mùa khô khi mực nước của sông ổn định thì cả một dòng sông bùng nổ sắc màu rực rỡ của tảo sinh sôi nảy nở, biến dòng sông thành một dải cầu vồng sống mềm mại đáng kinh ngạc.
Trong nhiều năm liền, các địa điểm tham quan này bị đóng cửa không cho khách du lịch đến vì hoạt động quân sự trong khu vực cùng với những lo ngại về tác động của giao thông du lịch không được kiểm soát. Nhưng đến năm 2009, thì khu vực này đã được mở cửa trở lại cho du khách tham quan và ngày nay có một số cơ quan du lịch Colombia mở ra những chuyến bay đưa du khách tới thành phố La Macarena.
Từ thành phố La Macarena, du khách có thể lựa chọn cho mình những cách di chuyển khác nhau chẳng hạn như cưỡi ngựa, cưỡi lừa hay đi bộ dưới sự trợ giúp của hướng dẫn viên du lịch để du khách tiếp cận công viên quốc gia Serrania de la Macarena, nơi mà dòng sông Cano Cristales đang ẩn mình, rộng 20m và dài 100m. Có điều là du khách chỉ được tham quan cả ngày nhưng không được phép nghỉ lại qua đêm hay nấu ăn gì cả. Công viên này đặc biệt nghiêm cấm tiếng ồn ào cũng như là việc xả rác dưới mọi hình thức.
Lung linh sắc màu tại dòng sông cầu vồng:
 


























Theo BĐVN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất mong các bạn để lại nhận xét từng tiêu đề một và cùng nhau xây dựng trang của lớp ngày một hoàn thiên hơn. Xin cảm ơn.
Để đăng nhận xét xin bạn kích chuột vào chử NHẬN XÉT












Click here to get Dancing Lines
#ff3333!important;'>