Nhà thơ Sĩ chương (Lê văn Chương)
Số nhà 171/9/1 Tôn Đản Quận cẩm Lệ TP. Đà Nẵng ĐT: 0932540071
GIỌT TÍM MỒNG TƠI
Nắng nói gì cùng giây mồng tơi
VỊNH NON BỘ
LẠC CHUYẾN TÀU ĐÊM
Hẹn em khi mùa xuân đến
Ta về chung chuyến tàu đêm
Tàu đêm mùa nầy lạnh lắm
Ôm nhau hơi ấm môi mềm
Hẹn em khi mùa hạ đến
Ta về trên một con đường
Đường giờ người đi đông quá
Anh tìm lạc dấu chân em
Hẹn em khi mùa thay lá
Anh về gặp lá - lá bay
Trách cho duyên tình không thắm
Đi về lạc chuyến tàu đêm
Để cho đông buồn khô héo
Bây giờ còn bóng riêng anh
Hắt hiu mưa chiều ga đổ
Cà phê góc phố ra ngồi
Nhớ em qua từng ga nhỏ
Đường về lạnh lắm em ơi !
Nhớ em đau từng hơi thở
Đường về xa lắm em ơi !
Sĩ Chương 03/ 02/2013
ĐT 0932 540 071
GIỌT TÍM MỒNG TƠI
Nắng nói gì cùng giây mồng tơi
Để cho anh tím góc trời hoàng hôn
Em đi bỏ lại chiều buồn
Cho hoàng hôn tím đầu thôn đứng chờ
Bây giờ tím bỏ bơ vơ
Dựa Bằng Lăng tím làm thơ khóc tình
Phải chi ngày ấy chúng mình
Đừng thương màu tím , đừng nhìn trộm hoa
Đừng chờ em bãi trường ra
Em đừng nhận tím từ quà anh trao
Trách mồng tơi tím hanh hao
Trách bằng lăng tím , bên rào năm xưa
Sao đành gió đẩy mây đưa
Lời mồng tơi tím , ngày xưa them buồn
Nắng ơi ! sao tím chiều buông
Cho bằng lăng tím , nổi buồn mồng tơi
Áo tím ơi ! áo tím ơi !
Bởi yêu em tím , góc trời bằng lăng ./,
Sĩ Chương 04/2013
ĐT 0932 540 071
VỊNH NON BỘ
Đá to sạn nhỏ
xếp vài hòn
Tạo giả trong hồ
cảnh núi non
Chú khỉ ham vui
khèo lá rụng
Dì nai hí hửng
nhảy đường mòn
Rừng mờ khói đá
tràn khe suối
Xóm vắng đồi sim
ngát phán son
Thong thả bác
Tiều tay chống búa
Ngắm nhìn trời
đất núi cùng non.
Sĩ Chương 2013
ĐT:
0932.540.071
KHÚC HÁT DÃ TRÀNG
Nghe
sóng vỗ em biết rằng biển động
Nhìn
quê nhà thương nhớ lắm anh ơi
Tàu
anh đi xa tít cuối chân trời.
Em ở lại đau buồn ngày gió lớn
Giữa
mênh mông rì rào con sóng dợn
Biển chiều về Hải Âu chuyển bờ xa
Nghe bão dữ em vô cùng lo lắng
Biển vô tư nên suốt đời biển mặn
Sóng vô tình nên sóng vỗ chiều lên
Tàu ra khơi đi cuối biển đầu gành
Bến
luôn sợ tin buồn ngày bão tố
Anh vẫn đi và sóng đời vẫn vỗ
Khúc Dã Tràng hát mãi bản tìm nhau
Đi bên anh luôn biển vắng đêm dài
Về bến cũ thương tình em lận đận
Nỗi nhớ anh nơi cuối miền đảo sóng
Ngóng biển trời bờ cát nắng phương xa
Biển
hiền lành hay biển lắm phong ba
Cũng
có thể mỗi một mình anh hiểu
Biển
sóng mênh mông mây trời không thiếu
Giữa
vô cùng nỗi nhớ chỉ một phương.
Sĩ Chương 2013
ĐT:
0932.540.071
NỖI NIỀM BIỂN ĐẢO
Các
anh ơi! Vững vàng lên tay súng
Giữ
quê hương biển đảo chủ quyền
Đất của ta – biển của ta – đảo của ta
Ta thương
người lính đảo Trường Sa
Ta thương
người chiến sĩ Hoàng Sa
Từ ngàn năm
xưa – nói rằng
Ông cha ta
dựng lên nước Việt
Đất của ta ra
tận Trường Sa
Đất của ta ra
tận Hoàng Sa
Lịch sử ghi không
gì tranh cải
Ai đem lòng
những điều ngược lại
Ta đứng về đội
khao thế Trường Sa
Ta đứng về đội
tế lễ Hoàng Sa
Cỡi lên sóng –
cỡi lên gió
Đánh đuổi giặc
thù bảo vệ biên cương
Không để mất
dù chỉ là cây cỏ
Hay viên sạn
nào trên hải đảo Hoàng Sa
Nguyện làm cây
bàng vuông
Hay cây
phong ba bão táp
Bám đất quê mình giữ đảo
Trường Sa
Sĩ Chương 2012
ĐT: 0932.540.071
XUÂN QUÝ TỊ
Cửu đỉnh rồng thăng rước rắn
thay.
Buồn
vui năm cũ gác qua ngày.
Chào
xuân chúc bạn câu thành đạt.
Đón
tết trao thơ vận ý hay.
Bạn
cũ xa chơi miền núi đá.
Tình
xưa riêng nhớ bến ga tàu.
Cầu
mong con cháu nhiều an lạc.
Hạnh
phúc tràn về cất cánh bay.
Sĩ Chương 2013
ĐT:
0932.540.071
NON BỘ NHÀ BÊN
Hoa súng nhà bên đẹp lạ lùng
Gió
chiều thổi nhẹ cánh rung rung.
Vài
con cá lượn đưa làn sóng.
Mấy
chú nai con dựa gốc tùng.
Khách
đến thăm chơi lòng thấy mở.
Chủ
đi vắng vẻ cảnh thêm chùng.
Vòng
đời lẩn quẩn mưa rồi nắng.
Thấy
cảnh thương người tiếc của chung.
Sĩ Chương 2013
ĐT:
0932.540.071
DUYÊN NỢ NƠI
NÀY
Chẳng phải sinh ra từ Cẩm Lệ
Nhưng
đời tôi đã duyên nợ nơi này.
Ngày
tôi đến toàn những người lạ hoắc.
Những
con đường còn đất đá không tên.
Cũng
từ đó tôi nhận ra hình dáng quê mình.
Vẫn
những ao làng rợp bóng tre xanh.
Cùng
những mái nhà lợp tranh lợp ngói.
Buổi
trưa hè dội lòng chim cu gọi.
Gió
trở mùa lành lạnh trước hoàng hôn.
Những
người mẹ nghèo gánh gạo qua thôn.
Chân
bám đất bè lên đôi dép lếch.
Mấy
mươi năm làng mình nay đổi phố.
Những
cổng trường những bệnh viện mới xây.
Bến
xe trung tâm vẫn ngày đêm không ngớt khách.
Cuộc
đời tôi quay vòng như viên gạch.
Từ
đất bùn nhào nặn để thành tên.
Bao
nhiêu năm gian khổ gập ghềnh.
Nay
mới được định cư về một miền đất hứa.
Sĩ Chương 2013
ĐT:
0932.540.071
KHÔNG ĐỀ
Cơm chiều khói rạ bay nồng
nặc.
Đất
cát hom dâu lộn bốn bề.
Ai
cũng người thương – thương cả xóm.
Đi
đâu rồi cũng muốn về quê.
Sĩ Chương 2013
ĐT:
0932.540.071
DÂN CA HÒA AN
Trời chiều Cẩm Lệ nhiều mây.
Em về là về Phước Lý tối nay – tối nay anh chờ.
Tang tích tang lòng còn thương nhớ.
Tang tích tang tịch bậu chớ nghe ai.
Sông nào sâu cho bằng sông Cẩm Lệ.
Núi nào cao cho bằng núi Phước Tường là tường Phước
Tường.
Những người có nghĩa anh thương.
Tìm người như bậu – tìm người như bậu biết tìm
phương trời nào?
Đêm nằm luôn giấc chiêm bao.
Tình ta với bậu lẻ bào – lẻ nào phân chia.
Cá lia thia ngày kia quen chậu hơ.
Chim phượng hoàng sầu cội bay biếng bay.
Em về nằm ngủ gác tay hơ.
Nơi mô ơn trượng – ơn trượng nghĩa dày thương thì
thương.
Nỗi niềm thương trăm đường trong đục.
Đã là người phải có lúc em ơi!
Lúc thì cần phải thả lơi.
Lúc thì cột chặc có nơi hơ có nơi hơ vơi đầy.
Trời chiều Cẩm Lệ mưa bay.
Em về là về Phước Lý tối ny – tối nay anh chờ.
Chợ Hòa Mỹ câu thơ còn nghẹn.
Chợ Hòa An mưa nắng
thất thường là thường thất thường.
Ai vô nhắn với Hòa Xuân.
Em về là về Cẩm Lệ vừa mừng vừa lo.
Lo vì nổi con đò Quá Giáng.
Dòng sông sâu nắng hạn khô đồng.
Chợ chiều dong ruổi Miếu Bông.
Vào ra buôn bán nuôi chồng hơ nuôi con.
Sĩ Chương 2013
ĐT: 0932.540.071
LÀNG QUÊ
Mỗi người
ai cũng có một làng quê
Để lúc đi xa nhớ chỗ về
Câu nhí làng tôi gần Vĩnh
Điện
Bồng Lai Uất Lũy cách con
đê.
Cơm chiều khói rạ bay nồng
nặc
Đất cát hom dâu lộn bốn bề
Ai cũng người thương –
thương cả xóm.
Đi đâu rồi cũng muốn về
quê.
Sĩ Chương
KHÔNG ĐỀ
Đem thơ ra móc lên cành.
Hong khô xếp lại để dành ra giêng
Bạn bè – chỉ tổ mày điên
Nguyên tiêu thơ rụng lá nghiêng nghiêng
chiều.
Sĩ Chương
KHÓC CHA
Vĩnh biệt
nghìn thu nghĩa phụ thân
Cha ơi! Con trẻ nẻo dương
trần.
Ngày buồn suối lệ tràn sông
chảy.
Đêm nhớ nguồn tim ngập biển
dâng.
Cốt nhục thiên thu sầu cách
biệt.
Tình thâm vạn cổ tiếc phân
rời.
Cha về tịnh cảnh trời Đâu
Suất
Con chốn trần gian khóc
ngậm ngùi.
Ngày 08 tháng 10 năm Kỷ Sửu
Sĩ
Chương 24/11/2009
NGỘ
Một buổi sáng tinh mơ
Đoàn người trong sương mù
Cùng về thăm bãi Đính
Trước con chưa thức tỉnh
Còn nhục dục sân si
Nay con gặp Từ Bi
Để lòng mình sám hối
Bao điều con tội lỗi
Đều ngộ nhập hòa tan
Ngộ phật ở Niết bàn
Không phải nơi thờ phật
Mà ngay từ lời nói
(Nam mô A Di Đà) đọc 3 lần
Kỷ niệm chuyến đi hành hương từ ngày 17-24
Tháng giêng âm lịch năm Nhâm thìn
Sỹ- Chương
TẢN MẠN CHO TÌNH YÊU
Đà Nẵng, ngày 10 tháng 04 năm 1994
Những chiếc lá cuối đông như còn muốn níu
lại với thời gian, một chút sinh lực cuối cùng rồi sẽ phải ra đi vĩnh viễn về
với lòng đất ấm.
Anh viết thư này gởi đến thăm em. Hỡi
người em muôn thuở không thể nào quên, em PT3 yêu mến, một khi em
đọc được lá thư này, một điều anh có thể nghĩ rằng em phải suy nghĩ một ngày,
không chừng đến cả tháng để tìm xem trong ký ức mà hình dung ra người đã viết
thư này cho em nhưng trong anh thì không như em vậy. Ba mươi năm rồi anh sống
bên vợ con nhưng lúc nào trong lòng cũng có bóng dáng em. Ba mươi năm trôi qua
thật nhanh em nhỉ ! anh quen em chẳng được bao lâu - anh, thằng con trai vừa tròn 22 tuổi, học
sinh đệ nhị Bồ Đề, sớm-trưa, chiều-tối lúc nào cũng có mặt tại trường chuyên
dạy đánh máy chữ Nguyễn Trúc đường Phan Châu Trinh em còn nhớ không ? Con đường
Đống Đa là nơi đứng đợi, lúc đó bóng cây bàng còn thấp nhưng cũng đủ để dấu kín
chúng mình – chiếc áo dài màu xanh da trời làm cho anh ôm nhiều huy vọng – thì
cũng có lúc – chiếc áo dài màu đen làm cho anh thấy mối tình chúng ta trở nên u
ám đau buồn, mà thật thế thôi – lúc nào em cũng nói, coi chừng ba đến đón – lúc
ấy anh không có lời nhưng trong lòng ông ta giống như một vị thần hung dữ sợ
đến run người – chiếc xe jeep màu ô liu – chạy chầm chậm áp sát lề, em bước lên
và cánh cửa từ từ khép lại là anh phải xa em – cứ thế - cứ thế sáng nào cũng
vậy – chiều nào cũng vậy – họa hoằng lắm ta mới được giây phút bên nhau – em
nhớ đi – nhớ cho thật kỹ - giây phút ấy sao mà oái ăm nghiệt ngã đến thế - cứ
dằn vặc – ngẩn ngơ cho hai tâm hồn son trẻ - Rồi ta lại gặp nhau – có lần em đã
nói – Ba muốn gã em cho ông Thiếu úy biệt kích, cái ông hay đi với Ba anh thấy,
anh chẳng nói được lời gì em cũng không ngoài câu nói ấy, rồi lặng câm như anh
vậy. Ta lại đi với nhau, cine – uống nước – bờ sông – công viên – lặng nhìn
từng cánh lá bay trong cảnh đời vắng lặng, nhưng trong lòng vẫn còn cai gì đó
âm ấm – Rồi lại tan đi – cái chiếc xe oái ăm kia lại đến và màu chiều cũng ra đi,
nhường lại cho một bóng đêm mịt mù dày đặc vây kín – để một ngày mới bắt đầu
- anh lại đến – những cái nắm tay đầy
thân ái những cái liếc mắt hiểu tình – những li kem đầy lên rồi lại với đi –
như cuộc tình ta vậy, ngọt – lạnh từng hồi, cái dĩ vãng nào cũng dịu đi để rồi
thức dậy đây nghiến trong thân xác ta – Bây giờ thì tấm hình em tặng vẫn còn đó
mà ngày tháng thì đã ra đi, tất cả những gì trong kỷ niệm, cũng đã quên đi để
rồi nhớ - mà cũng nhớ để rồi phải quên – những lá thư cháy mòn theo ngày tháng
– cũng như anh như em, đã bị thời gian cuộn tròn vào cảnh nhăn nheo già cõi –
nhưng dư hương ngày cũ thì không thể xóa mờ. Dĩ vãng xa lắm rồi phải không em,
cái buổi chiều mà ba mươi năm không thể gặp lại nhau – cũng tia nắng vàng yếu
ớt – những ngọn gió hiu hiu – những cành lá đong đưa, là đà xuống thấp, những
đám cỏ dưới chân như muốn níu lại chúng mình, rồi - rồi nó cũng chỉ là nó còn
chúng ta cũng phải xa nhau và thật sự xa nhau – để một ngày đi qua rồi một
tháng, lại một năm và ba mươi năm cũng đã liệm dần – một dĩ vãng đau thương –
để một người đáng nhớ … đó là em – Ta đã quên nhau thật rồi sao em ? không –
còn nữa – và nó phải còn – còn rất nhiều chuyện muốn nói – Cái ngày đó – một
buổi sớm khi sương chưa tan mặt trời còn muốn níu, thời gian ngủ thêm tí nữa
thì anh – thì em đã có mặt tại gốc cây bàng, anh nhớ không lầm ngày (
18/10/1964 ) cái ngày mà những cơn mưa như không một lần ngơi nghỉ - những cơn
gió lạnh thấu xương người, nhưng hai chúng ta thì đầy sinh lực – niềm huy vọng
luôn luôn thu thúc ta bước lại gần – Tình yêu
- à tình yêu không cho phép – một thời gian bỏ trống. Là anh là em –
không bao giờ nghĩ đến xa nhau luôn luôn biện bạch, chống chế những điều gì có
thể tách rời nhau ra, vì thế mà cái lạnh nào có được khi hai tâm hồn mong ấm –
cái khó khăn làm sao ngăn cấm được con tim, mọi việc đều vượt qua – vượt qua
tốt đẹp, nhưng cũng có một điều mà chúng ta không thể cưỡng nổi đó là định
mệnh, số phận đã được an bày. Để rồi cái gì muốn đến cũng xa bay – những cái
thật gần rồi cũng thật xa như chúng ta hiện có – Từ trước người ta thường nói
thời gian là một liều thuốc xoa lành những vết thương tình đau nhức – nhưng rồi
nó cũng có một hiệu lực nào đó mà thôi. Em, sau ba mươi năm cây bàng vẫn còn
đó, anh vẫn còn đây mà cuộc tình đã cất cánh xa bay. PT3 mến yêu
những điều anh muốn nói cho đến ngày hôm nay cũng không sao nói được – Bởi nói
vẫn không cùng nên cứ một sớm nào đó hoặc một chiều nào đó, trong lòng anh thức
dậy với những suy tư, sẽ thở những cái thở dài hít ngắn – để rồi phải âm thầm –
lặng lẻ - làm ăn với những ngày còn lại
– Cái ngày mà anh và em mãi mãi xa nhau – Ôi ! sao mà chóng quên, ôi ! sao mà
dễ nhớ - Em đứng đó, lưng tựa da cây – mái tóc dài rủ rượi – ôi ! chiếc áo dài
màu đen – đúng cái màu u ám – nước mắt em dầm dìa trên vai anh ướt lạnh – không
một lời – tay trao tấm ảnh “ anh giữ vật này để làm kỷ niệm nhớ ……. em ” một kỷ
niệm – một dĩ vãng – một đau thương chét lọc cho một hôm nay – một ngày mai để
nhớ …
Em … đã lâu lắm rồi phải không em - ba mươi năm đâu phải ngắn – mười ngàn tám
trăm ngày , ôi quá xa cho một đời người.
Mùa xuân nào cây cũng vươn thêm lộc – hoa
cũng đua nhau nở - để tự khoe cho mình một sức sống – Rồi hạ đến với cái nắng
gay gắt – khô cằn – những cánh hoa không tự vươn nở phải luộng dần theo ngày
tháng với những chiếc lá khô – vàng – lẻ tẻ - bay bay – tạo ra một mùa thu li
biệt – Đông lại đến tưới lên một ít nước để tất cả các loài thảo mộc được tiếp
tục hồi sinh – tạo hóa – an bày – đã vẽ ra một chu kỳ sống cho nó – cho ta –
cho tất cả những cái hiện sinh và không hiện sinh đều nằm trong quy luật.
Em. Anh, cũng không tự thoát ra ngoài
vòng quy luật ấy – anh cũng phải nhớ để rồi quên và cũng phải quên để rồi nhớ -
nhưng không biết giờ này em ở nơi đâu ? một phương trời đầy hoa thơm cỏ lạ hay
đã phải đau buồn – không – không – anh không dám nghỉ bậy đâu nhé – anh không
có quyền nghỉ thế bao giờ. Nhưng dù sao
đi nữa, anh luôn luôn cầu mong em PT3 với những chuỗi ngày an lành
hạnh phúc – Em vẫn vui và hạnh phúc bên chồng con đấy chứ hay em lại giống như
cô gái vườn Thanh.
“ Em vẫn đi bên cạnh cuộc đời
ái ân lạc lẻo của chồng tôi
và từng thu chết, từng thu chết
vẫn dấu trong tim bóng một người ”
Dấu làm chi nữa hỡi em – mong rằng đây
chỉ là ý nghĩ của riêng anh mà thôi – còn em – thôi nhé.
Khi anh cầm bút viết lá thư này cũng có
nghĩ đến sự xáo trộn lòng em – nhưng mà – nhưng mà anh không thể không nói ra –
không thể để nó tự quên đi với ngày tháng mà một khi con tim mình vẫn còn nhức
nhối – Em PT3 mến yêu, có gì đó hãy tha thứ cho anh – như chúa đã
từng tha thứ cho con chiên Do Thái. Đúng có thể trong mỗi chúng ta là một thế
giới riêng biệt, cũng chỉ có ta mới hiểu hết lòng ta và cũng có ta mới dễ tha
thứ cho ta mà thôi.
Em PT3 yêu mến ! chẳng có con
đường tình nào ? mật ngọt mà không phải đắng cay – chẳng có mối tình nào đầy
hoa thơm cỏ lạ ? mà không phải chông gai và cũng chẳng có mối tình nào ? yêu
thương mà không gặp nhiều trắc trở, bởi thế anh mới thấy rằng chúng mình không
dám đứng thẳng trong tình yêu – chưa
đáng ngã mà mình đã chịu chào thua, để hôm nay chính anh, thằng con trai tồi tệ
- ân hận – giận hờn – nguyền rủa – anh đáng khinh lắm phải không em ?
Thôi hãy tha thứ cho anh – tha thứ như đã
nhiều lần tha thứ.
Chào
em !
Sỹ Chương ( Lê Trung Nhân )
Điểm Danh
Gốc phượng củ con ve buồn về đậu
Than vãn chi ngày tháng cũng trôi dài
Bao nhiêu gió lật trang đời sách vở
Bạn bè ơi ! ta còn lại những ai ?
Hỏi để nhớ nào Chương Xuân Bồng Toản
Có về đây ngày lớp củ Bồ Đề
Bao kỷ niệm đám tàn đông họp bạn
Phượng xôn xao như dáng guốc sân trường
Buổi học thầy Hân ngồi nghe chim giảng
Zero xuống bàn càng nhớ càng thương
Giờ họp lớp vẫn còn vang tiếng trống
Sổ điểm danh vắng, đủ cứ dài dài
Ai không về là coi như trốn học
Sổ đầu bài bạn gọi thiếu tên nghe.
Sỷ Chương
10/5/2012
ĐT 0932540071
HẠ LONG
Và từ đó tâm hồn tôi hóa đá
Nằm ẩn mình nghe hơi thở Hạ Long
Nơi hành hương khách về qua bước chậm
Nơi thiên cung Hổ phục với Rồng chầu
Nơi thạch nhủ nhô lên bầu sữa mẹ
Truyền thuyết Âu cơ nuôi đàn con trẻ
Nơi tình yêu hóa bóng đứng chờ nhau
Cảnh đẹp,vô cùng cổng trước cổng sau
Nơi hội tụ âm dương hòa hợp
Em thấy không em người người lớp lớp
Họ cùng về lể phật dẫn nhau đi
Dũng mãnh lên em đại chúng đại bi
Về bãi cháy Đỉnh Hương hòn trống mái
Hạ Long ơi!tình người thương mãi mãi
Hẹ ngày về thăm trở lại Hạ Long
Kỷ niệm chuyến đi hành hương từ ngày 17-24
Tháng giêng âm lịch năm Nhâm thìn
Sỹ- Chương
SEN
Đoàn người từ cõi muôn phương
Cùng về dự hội chùa Hương năm rồng
Thuyền đưa cho khách qua sông
Như ngàn sen nở trong lòng bể bơi
kẻ đội nón người áo tơi
Ngồi nghe kinh kệ những lời ăn năng
Chúng con đầy đủ sáu căn
Là niệm hạnh phúc ai bằng được ta
(Nam mô A Di Đà) đọc 3 lần
Kỷ niệm chuyến đi hành hương từ ngày 17-24
Tháng giêng âm lịch năm Nhâm thìn
Sỹ- Chương
XƯỚNG HỌA THƠ NGÀY XUÂN
Thơ xướng
Nguyên tiêu vấn luật
Minh niên hòa đãi khách văn chương
Khai bút nguyên tiêu vấn luật Đường
Thủy tụ khứ hồi vô chỉnh túc
Nguyệt lai luân chuyển bất tùng cương
Vạn an xã tắc hưu hưu lợi
Nghĩa trọng tân dân hỷ hỷ trường
Đa phước đa cần đa phú quí
Hữu tài hữu lộc hữu vinh xương
Vĩnh Chương 2012
Thơ họa 1
Nguyên tiêu Đà Nẵng
Ý thơ khai bút lộng văn chương
Nhã hứng nguyên tiêu ánh nguyệt đường
Lưu thủy hành vân quang vũ trụ
Sơn hà cẩm tú vĩnh vô cương
Dân an quốc thái niên niên thạnh
Phú quí thăng hoa nhật nhật trường
Đà Nẵng thành đô phò khí sắc
Nghinh xuân tiếp phước cảnh phồn xương
Lê Mạnh Phát 2012
Thơ họa 2
CHỌC Sĩ Chương
Hán rộng ai bằng bác sĩ Chương
Nguyên tiêu thích chí bác ra đường
Nhìn lên cô ả sao mà hứng
Ngó xuống thằng em chẳng chịu cương
Thượng dụ dâm đa ư khí đoản
Hạ trình hành thiểu dĩ niên trường
Dù sao bác vẩn còn phong độ
Khéo giữ không rồi chỉ bộ xương
Vĩnh Xuân 2012
THƠ XƯỚNG
Chiều xuân gió cuốn
Gió cuốn chiều xuân, gió cuốn chiều
Cuốn niềm tâm sự tết nguyên tiêu
Trăng treo đỉnh núi trăng trêu nguyệt
Sóng dợn bờ sông sóng giởn triều
Đất hứa tình thơ Đà Nẵng phố
Đường quê xúc cảnh Bà Nà hiu
Nhịp đời lội ngược lên dòng nước
Tuổi thọ trôi xuôi hướng gió chiều
Sĩ Chương 2012
Thơ cho bé
Trời tháng chạp gió lạnh về rồi bé
Bước vào trong khép cửa mấy gian phòng
Bé ra ngoài nhớ quàng chiếc khăn bông
Bác thấy lo lo mùa đông cảm lạnh
Đi ra đường chớ mong manh áo cánh
Sợ gió lồng đụng phải trái còn non
Nhớ hôm rồi Bé gọi Bác xưng con
Nghe hơi ấm còn ở trong tháng chạp
Bé đi học bé đi bằng xe đạp
Lăng xăn này gió đụng phải nghe chưa
Trái còn non là trái mới đầu mùa
Nhớ ủ ấm gim hương giùm nghe bé
Chiều hôm nay Bác ngồi bên hai trẻ
Nghe già mình cất cánh muốn bay xa
Bé-của-người-chớ-bé-của-chi-ta
Nhưng-là-gió-khiến-cây-đời-lay-động
Sĩ chương
Viết tặng cho hai bé nhà bên
Hoa và Thúy - ngày 8-12-2011
VỀ THÔI
Bận mải bận nên cứ lần lửa hẹn
Hẹn về quê thăm Câu Nhí Điện Bàn
Hơn nữa đời còn lặn lội lang thang
Đi kiếm sống nơi quê người cực khổ
Sống xa xứ nhiều khi quên ngày giỗ
Lam lủ bốn mùa mưa nắng phủi tay không
Có nhiều khi cũng nhớ một dòng sông
Nhớ bãi cát nhớ cồn rì bãi búa
Trưa mùa hè nằm nghe con cu gọi
Biết mùa nầy đang trồng sắn xen ngô
Nhiều lúc nhớ anh chẳng biết ở mô
Ừ thôi kệ chờ làm ăn khắm khá
Ba mươi năm quê mình thay đổi lạ
Lạ thật nhiều có những điểm hơn xưa
Ba mươi năm đò Cô Chát thôi đưa
Anh có biết, có về đâu để biết
Bãi Ông bay giờ nhà nối tiếp
Sông Thu Bồn tắt mạch chảy Câu Lâu
Một công trình thiết kế tự bao đời
Bỏ công sức ra đào sông Câu Nhí
Còn đâu nữa bụi tre biền Uất Lũy
Gió chiều về gọi nắng đến xôn xao
Từ dạo đồng xanh phủ nhánh Sông Đào
Thuyền bỏ bến trầm tư mưa gió lạnh
Có nhiều đêm nghe lòng buồn canh cánh
Tự hỏi mình rồi sóng sẻ về đâu
Cuộc mưu sinh còn lắm cơ cầu
Ngày xưa ra đi chỉ vì ít học
Để giờ nầy hối tiết uổng cơm cha
Sự hiếu trung bỏ dở ở quê nhà
Miếng ruộng cổi nhọc công cha sức mẹ
Lòng xởi lởi khi mưa nguồn chớp bể
Ừ thôi về,hẹn nợ đợi ra giêng.
Sỉ Chương
1/2/2012
NÓI VỚI CON
Nầy các con yêu quý của Cha
Nghe cha nói một vài điều phải trái
Nghe ngồi nghe không nghe đừng ngại
Chuyện trên trời dưới biển chắp thành sông
Chẳng có gì đáng nói phải không
Không mà có đất quê mình con ạ
Cơm áo gạo tiền rối tung rơm rạ
Sung sướng gì đâu mà phải đối đầu
Anh em một nhà cố hoà thuận lẫn nhau
Nhịn một tí để mỗi người được thắng
Sinh các con quả là điều may mắn
Cha khỏi cần phải căn dặn gì hơn
Nói làm chi để đổi phải dỗi hờn
Tình cha mẹ trao cho con rứt ruột
Đất quê mình mỗi năm mỗi lụt
Cha mong sao các con lớn thành người
Cha thường nói
Đâu phải giàu mới sinh ra lễ nghĩa
Chuyện đời thường họ mỉa mai thôi
Chẳng có gì đáng nói phải không?
Ngày ba bữa lẻ nào đâu phải đói
Hương trà thơm mỗi lần cha cúng ngọ
Là phật từ đã hiện diện tâm cha
Bến u mê có vạn kiếp người qua
Bến tỉnh ngộ đã mấy người được đến
Cha luôn dặn đức tài không khập khểnh
Bước đi nào cũng cần có nghe con
Trên đời nầy tình như biển như non
Ai chẳng biết là công cha nghĩa mẹ
Nhưng làm người sống sao phải lẻ
Từ lúc nghèo cho đến lúc giàu sang
Ta lúc nào cũng thấy bến cưu mang
Cần chăm sóc và yêu thương đầy đủ
Có như thế mới thấy lòng không phụ
Mới thấy mình trọn vẹn đạo làm con
Nước chảy thôi mà đá phải mòn
Cần cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói
Tình mẹ bao la trên bờ biển gọi
Nổi niềm cha núi thái sánh sao bằng
Con còn cha như đêm tối còn trăng
Hạnh phúc đó các con yêu quý ạ.
Sỉ Chương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất mong các bạn để lại nhận xét từng tiêu đề một và cùng nhau xây dựng trang của lớp ngày một hoàn thiên hơn. Xin cảm ơn.
Để đăng nhận xét xin bạn kích chuột vào chử NHẬN XÉT